"Ông có mười ngón tay."

Lâm Vũ bình tĩnh nhìn Cao Trí Viễn: "Một ngón, tôi sẽ tính cho ông 50 triệu! Nếu tôi thắng mà tiền không đủ thì sẽ dùng ngón tay của ông để trả! Thấy sao?"

Hắn vừa dứt lời, trong phòng lại một lần nữa trở nên ồn ào.

Chưa gì đã muốn lấy ngón tay của người ta, chẳng lế người này có thù với Cao Trí Viễn sao?

Ông ta cũng bị doạ cho sợ hãi trước lời nói của Lâm Vũ. Đương nhiên, ông ta cũng hoài nghi Lâm Vũ có thù với mình nhưng ông ta chắc chắn rằng mình

không hề quen biết người này chứ đừng nói đến chuyện có ân oán.

Cao Trí Viễn không muốn dùng ngón tay của mình để đặt cược nhưng lại không thể cưỡng lại sự cám dõ của 10 triệu.

Cốc xúc xắc trong tay mình, xác suất trúng con báo hoa thực sự rất nhỏ.

Cơ hội chiến thắng của bản thân là 99%! Cơ hội chiến thắng của đối thủ chỉ là 1%I


Sau một thoáng do dự, trong lòng Cao Trí Viễn run lên, nghiến răng đồng ý: "Được! Nếu anh đã dám cược thì có gì mà tôi không dám cược chứt”

Đây là tâm lý của kẻ cờ bạc, luôn tin rằng mình sẽ chiến thắng, để giành được tiền sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì!

"Tôi thích sự hào sảng của ông." Lâm Vũ khẽ mỉm cười, ra hiệu cho Cao Trí Viễn lắc xúc xắc. Ông ta phấn khích đến mức bắt đầu lắc xúc xắc ngay lập tức.

"Bụp!"

Cốc đựng xúc xắc đã được đặt xuống, bên trong vẫn vang lên tiếng lăn của viên xúc xắc.

Lúc này, Cao Trí Viễn vô cùng căng thẳng. Ông ta căng thẳng không phải vì sợ hãi mà vì nghĩ rằng mình sắp thay đổi hoàn toàn gỡ được vốn rồi nên không

thể kìm nén được sự phấn khích trong lòng.

Đừng nói Cao Trí Viễn, ngay cả những người có mặt cũng vô cùng căng thẳng.

Chỉ có Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ thản nhiên như thể họ đã nắm chắc phần thắng, không hề quan tâm đến thắng thua.

Khi Cao Trí Viễn hưng phấn đến mức đổ mồ hôi tay, âm thanh trong cốc xúc xắc hoàn toàn biến mất, số lượng xúc xắc đã được xác định.

"Mở!" Ông ta hét lên đầy phấn khích, mở cốc xúc xắc ra. Hai, bốn, năm!

Không phải là báo hoal

"Ha ha, tôi thắng rồi!"

Cao Trí Viễn phấn khích đến mức hét lên, suýt chút nữa cất cao giọng hát.

Những người xem nhẹ nhàng thở dài, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Đương nhiên họ muốn thấy Lâm Vũ thắng như vậy mới có trò hay để xem, dù sao ai thua ai thẳng, bọn họ cũng không có tổn thất gì.

Trong cơn phấn khích, Cao Trí Viễn run rẩy chộp lấy đống chip, đột nhiên có một bàn tay ngăn ông ta lại.


"Ý gì vậy?"

Ông ta hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Vũ đang chặn tay mình:

"Thua rồi nên muốn quyt nợ sao? Sao không nghe ngóng xem Dương Công Quán là nơi nào! Nếu dám quyt nợ ở đây, e là chán sống rồi!"

"Không, ông thua rồi." Lâm Vũ thản nhiên mỉm cười. "Tôi thua?"

Cao Trí Viễn sửng sốt, sau đó cười lớn: "Anh không biết đếm à! Nhìn kỹ xem, ai thua? Xúc xắc ở đây, tôi còn chưa chạm vào!"

Nói xong, Cao Trí Viễn chỉ vào xúc xắc, vẫn đếm như trước đó. "Ông hoa mắt rồi."

Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Tối thấy rõ ràng là ba số sáu, báo hoail" Ba số sáu?

Mọi người đều ngạc nhiên, sững sờ nhìn Lâm Vũ. Đầu óc người này có vấn đề ư?

Ở đây thậm chí còn không có số sáu nào mà hắn lại nói là ba số sáu?

Cho dù hắn không biết đếm, nhưng nhìn cũng biết ba viên xúc xắc này không có cùng một con sốt

Cao Trí Viễn cười ha ha, trên mặt khinh thường nói: “Muốn quyt nợ thì hãy nghĩ ra thủ đoạn xảo quyệt một chút. Trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, anh còn muốn đổi trắng thay đen hay sao?”


Ông ta nói đúng.

Lâm Vũ đang đổi trắng thay đen! Vốn dĩ hắn có thể dễ dàng biến xúc xắc thành ba số sáu, nhưng hắn sẽ không làm như vậy.

Chỉ có loại tình huống biết rõ là mình thắng nhưng buộc phải nhận thua mới có thể khiến Cao Trí Viễn cảm thấy đau buồn, tức giận và tuyệt vọng đến cực độ.

Lâm Vũ cười hỏi Bạch Diệu Thủ: "Anh nói xem, đây là số mấy?"

"Ha ha, ai mà không biết anh ta cùng phe với anh chứ?"

Cao Trí Viễn khinh thường cười nói:

"Anh ta nói ba số sáu thì nghĩa là ba số sáu ư?"

Vừa dứt lời, một giọng nói lớn đột nhiên vang lên bên tai ông ta.

"Vậy tôi nói ba số sáu, có được không?"