Các thế lực đứng đầu ở Thượng Dương đều nói là ba số sáu, sao bọn họ dám phủ nhận?

Bất kỳ một trong ba thế lực này đều có thể khiến tất cả những người ngồi đây khuynh gia bại sản! Hơn nữa, còn có hai nhân vật lớn chưa rõ thân phận.

Nghe thấy những lời này, Cao Trí Viễn cảm thấy buồn bã, tức giận và bất lực, hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào những người nói sai sự thật, toàn thân run rẩy.

Đây rõ ràng là hai, bốn, năm nhưng mọi người đều nói đó là ba số sáu! Rõ ràng là họ đang đổi trắng thay đen nhưng họ nói rằng ông ta đã nhìn nhầm.

Ông ta muốn chống chế nhưng không thể. Khi mọi người trên thế giới đều nói đen là trắng thì nó sẽ là trắng! "Các người...các người..."

Trong lòng sự buồn bã, phẫn nộ đến cùng cực, Cao Trí Viễn run rẩy duỗi ngón tay ra, nước mắt chợt trào ra, hét lớn: "Các người...bắt nạt người quá đáng!"

Cao Trí Viễn đáng thương, một người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi, bây giờ lại uất ức như một đứa trẻ, khóc lóc thảm thiết.

Mọi người trố mắt đừng nhìn nhìn ông ta khóc lóc.

Phải đau khổ, tức giận đến mức nào thì mới khóc lóc thảm thương như vậy ở chốn đông người!

Nhưng nghĩ đến vụ cá cược giữa bọn họ, mọi người dần cảm thấy thoải mái.


Từ vui mừng đến đau thương và cuối cùng là tuyệt vọng, bất lực. Nếu là họ, họ cũng sẽ khóc.

“Có phải ông cảm thấy rất ấm ức không?”

Lâm Vũ thản nhiên nhìn Cao Trí Viễn: "Nếu những người tốt bụng đó biết rằng ông đang dùng số tiền họ quyên góp để cải thiện cuộc sống cho bọn trẻ để đánh bạc, liệu họ có thấy ấm ức không?”

“Những nhân viên hộ lý đứng nhìn quỹ từ thiện bị chiếm dụng mà không làm được gì, lẽ nào không cảm thấy ấm ức sao?”

“Những đứa trẻ đó bị ông cắt giảm khẩu phần ăn và quần áo, lẽ nào không ấm ức sao?”

Bị chất vấn liên tục, tiếng khóc của Cao Trí Viễn dần dần ngừng lại. Ông ta nước mắt giàn giụa nhìn Lâm Vũ, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Nếu bây giờ ông ta vẫn không hiểu mục đích của hai người này thì chính là kẻ ngốc.

"“BỤp...

Cao Trí Viễn quỳ xuống, khóc lóc hối hận: “Tôi sẽ phá nhà, bán đất và trả lại toàn bộ số tiền từ thiện đã chiếm đoạt. Xin hãy tha cho tôi lần này...”

“Phá nhà, bán đất là chuyện sau đó.”

Lâm Vũ lạnh lùng đứng lên: "Để ông ta hoàn thành cá cược."

"“RõI"

Bạch Diệu Thủ bước tới, lạnh lùng nhìn Cao Trí Viễn: "Chút tiền này của ông tính là 10 triệu! 1 ăn 36, ông vẫn còn thiếu 350 triệu! Ông có thể giữ lại ba ngón tay."

"Đừng, đừng mà... Cao Trí Viễn sợ hãi đến mức hồn bay phách tán, hoảng sợ hét lên và quỳ lạy.

Bạch Diệu Thủ không chút động lòng, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi cho ông ba giây để lựa chọn giữ lại ba ngón tay nào, nếu không, tôi sẽ chọn hội”

Cao Trí Viễn hoàn toàn sợ phát khiếp, cho dù nghe thấy Bạch Diệu Thủ nói vậy, ông ta cũng không có tâm trạng để đưa ra lựa chọn nữa.

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ba giây, chỉ bằng một cái chớp mắt. Hết 3 giây, Bạch Diệu Thủ không chút do dự, giơ tay lên. Trong tay không có kiếm, nhưng trong lòng có kiếm, một luồng chân khí sắc bén xẹt qua, bảy ngón tay đứt lìa bay lên.

Cao Trí Viễn đau đến thấu tim gan, lăn lộn trên mặt đất khóc thét, khuôn mặt co rúm lại, trông vô cùng dữ tợn.

Ông ta chỉ có một ngón út ở bàn tay trái, còn ngón cái và ngón trỏ ở bàn tay phải. Dù vẫn còn ba ngón tay nhưng cũng đồng nghĩa với không có.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều lạnh sống lưng.

Thực sự là cắt ngón tay!

Ở nơi công cộng, trước mặt mọi người! Quan trọng là trong tay anh ta rõ ràng không có dao nhưng ngón tay bị chặt đứt của Cao Trí Viễn lại được cắt rất gọn.

Lúc này, rất nhiều người nắm chặt ngón tay của mình, thầm thề trong lòng sẽ không bao giờ đánh bạc nữa!

Lâm Vũ không nhìn Cao Trí Viễn mà chỉ ra lệnh cho Dương Tiến: "Đổi những con chip trên bàn thành tiền và quyên góp cho viện phúc lợi."

"Được, tôi sẽ phái người đi làm ngay! Ngoài ra, tôi sẽ lấy danh nghĩa của mình quyên góp thêm 20 triệu nữa cho viện phúc lợi." Dương Tiến cung kính nói.

“Phó gia tôi cũng quyên góp 20 triệu!”

“Từ gia tôi cũng quyên góp 20 triệu!” Phó Văn Thái và Từ Thiệu đồng thời lên tiếng, quyên góp tiền.


Bọn họ đã lên tiếng, không ai ở hiện trường dám im lặng, dù không thể quyên góp số tiền lớn như vậy nhưng vẫn phải thể hiện một chút.

Trong nháy mắt, mọi người đều đồng loạt nhận quyên góp, dao động từ vài trăm nghìn đến vài ti

Lâm Vũ không ngăn cản họ, hắn bước ra ngoài.

"Hai vị, hôm khác nói chuyện sau, tạm biệt!" Bạch Diệu Thủ để lại một câu cho Phó Văn Thái và Từ Thiệu rồi lập tức đi theo Lâm Vũ.

"Cung tiễn hai vị!" Phó Văn Thái và Từ Thiệu đồng thời cúi người. Khi Dương Tiến nhìn thấy vậy cũng lập tức làm theo và cúi chào.

Mãi đến khi bóng lưng bọn họ biến mất, Dương Tiến mới vội vàng kéo Phó Văn Thái và Từ Thiệu sang bên cạnh, run rẩy hỏi: "Rốt cuộc bọn họ có lai lịch như thế nào vậy?”

“Thân phận của họ, tôi không dám nói.”

Từ Thiệu liên tục lắc đầu. "Tôi cũng không dám nói."

Phó Văn Thái mỉm cười, giơ ngón tay cái lên với Dương Tiến: "Lục gia thật có mắt nhìn! Nếu không phải ông mở miệng hỏi trước mặt chúng tôi, e là Dương Công Quán của ông không thể giữ được nữa."

Trong lòng Dương Tiến run lên, vô thức lau mồ hôi trên trán...