Khi tên vệ sĩ thấy vậy, hắn ta lập tức vung nắm đấm đấm Lâm Vũ.

Lâm Vũ nhìn thẳng, nhẹ nhàng chụp được nấm đấm đó bằng bàn tay to lớn của mình.

Rắc!

Có tiếng xương gãy vang lên.

Tên vệ sĩ ôm cánh tay của mình, ngã xuống r3n rỉ trong đau đớn.

Đồng tử Mạnh Húc đột nhiên co rút lại, một cảm giác sởn tóc gáy tự nhiên dâng lên.

Không ai biết rõ sức mạnh của vệ sĩ của mình hơn hắn ta.

Tuy nhiên, đối phương chỉ vung tay nhẹ nhàng như vậy, vệ sĩ của hắn ta cũng đã bị hạ gục!

Thật là một sức mạnh đáng sợ!

Mạnh Húc sợ hãi, run rẩy nhìn Lâm Vũ đang đến gần: "Anh… anh muốn làm gì?"

"Miệng thốt ra hai câu rồi!"

Lâm Vũ bước đến bên cạnh Mạnh Húc với ánh mắt rực lửa.

Hai câu?

Trái tim Mạnh Húc kịch liệt co giật.

Hắn đã từng nói, nói một câu chặt một ngón tay!

Nói hai câu, chẳng phải là muốn chặt hai ngón tay của hắn ta sao?

Ngay lúc Mạnh Húc đang vô cùng sợ hãi thì Lâm Vũ đã nắm lấy tay hắn ta.

"Rắc rắc..."

"A!"

Âm thanh giòn vang của ngón tay bị bẻ gãy và tiếng hét thảm thiết của Mạnh Húc đồng loạt vang lên.

Trong cabin hoàn toàn yên tĩnh!

Chỉ có tiếng hét thảm thiết của Mạnh Húc vang vọng.

Ngay cả cô bé cũng ngừng khóc, ngơ ngác nhìn Lâm Vũ bằng đôi mắt đen láy.

Ánh mắt mọi người đờ đẫn, toàn thân run rẩy.

Đúng là một người khủng khiếp!


Nói một câu bẻ gãy một ngón tay, không phải chuyện đùa!

Hắn thực sự đã làm điều đó!

Hơn nữa, đối phương còn là người Mạnh gia ở Giang Bắc!

"Tốt nhất là nên giữ im lặng đi!"

Lâm Vũ không để ý đến sự sợ hãi của mọi người, thờ ơ nhìn Mạnh Húc: "Lại hét một tiếng nữa, tôi sẽ coi như đã nói thêm một câu!"

Tiếng kêu đột ngột dừng lại.

Mạnh Húc nghiến chặt khớp hàm, mặc dù toàn thân toát mồ hôi lạnh nhưng cũng không dám phát ra một tiếng động nào, trong mắt chỉ tràn đầy oán hận.

Nếu hắn ta hét lên lần nữa, thì sẽ không thể cứu được mười ngón tay của mình!

Sau khi trấn áp Mạnh Húc, Lâm Vũ trở lại chỗ ngồi, ánh mắt nhìn về phía cô bé lại trở nên ôn hòa: "Đừng sợ, chỉ cần có anh trai ở đây, ở đây không ai dám động vào em!"

Vừa nói xong, Lâm Vũ liền cảm thấy trong lòng đau nhói.

Sẽ tốt biết bao nếu bây giờ hắn vẫn có thể nói những điều như thế này với em gái mình!

Sẽ tốt biết bao nếu hắn còn có thể gặp lại em gái và ba mẹ mình!

Đáng tiếc!

Đêm mưa ấy, chật vật bỏ chạy!

Thậm chí không còn một bức ảnh nào của bọn họ!

Khuôn mặt của bọn họ chỉ có thể lưu giữ trong ký ức vĩnh viễn.

Không hiểu sao, Lâm Vũ cảm thấy chua xót.

Vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên.

Tuy nhiên, hắn buộc mình phải nuốt nước mắt vào trong.

Sau đêm mưa mười ba năm trước, hắn đã tự dặn lòng mình không được rơi nước mắt nữa.

Một bàn tay trắng nõn thận trọng duỗi tới.

Người phụ nữ nhẹ nhàng kéo góc áo Lâm Vũ, tiến đến gần hắn với vẻ mặt đầy lo lắng, nhỏ giọng nói: "Anh tuyệt đối đừng ra khỏi sân bay! Vừa xuống máy bay, anh hãy nhanh chóng chuyển sang máy bay khác và chạy khỏi Giang Bắc, anh thật sự không thể đắc tội Mạnh gia!”

Lâm Vũ cười thản nhiên: "Không có người nào mà tôi không thể đắc tội!"

Người phụ nữ lo lắng đến đổ mồ hôi đầm đìa, khi cô ta định thuyết phục hắn lần nữa, thì Lâm Vũ đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Ở ghế sau, sắc mặt Mạnh Húc nhăn nhó vì đau đớn, trong lòng lại càng vặn vẹo hơn.


"Sau khi xuống máy bay, ông đây sẽ bắt hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ!"

"Nếu dám bẻ gãy hai ngón tay của tôi, tôi sẽ dẫm nát thứ đồ phía dưới đó của hắn!"

"Tôi muốn hắn biết hậu quả của việc đắc tội Mạnh gia ở Giang Bắc!"

Trong lòng Mạnh Húc điên cuồng rít gào, run rẩy lấy điện thoại ra, cố chịu đựng cơn đau thấu tim để gửi một tin nhắn.

… . 𝗧𝘳uyệ𝓷‎ cop‎ 𝙩ừ‎ 𝙩𝘳a𝓷g‎ _‎ 𝗧𝘳ùⅿ𝗧𝘳uyệ‎ 𝓷﹒𝚅N‎ _

Mười phút sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Giang Bắc.

Dù người phụ nữ có thuyết phục thế nào đi chăng nữa, Lâm Vũ vẫn nhất quyết đi đến lối ra sân bay.

Bên ngoài sân bay.

Hai ba mươi vệ sĩ có thân hình khỏe mạnh cao lớn xếp thành hai hàng.

Ánh mắt đám vệ sĩ lạnh lùng nghiêm nghị, sắc mặt lạnh giá nhìn chằm chằm lối ra.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Người qua đường đều run rẩy, thậm chí tiếng bước chân cũng rất khẽ, sợ chọc tức những tên bặm trợn này.

Người quản gia sáu mươi tuổi đứng đó với vẻ mặt u ám.

Mười phút trước, ông ta nhận được tin nhắn từ cậu Húc và rất tức giận.

Cháu trai lớn của Mạnh gia thực sự đã bị bẻ gãy hai ngón tay trên máy bay!

Đối phương thậm chí còn không để cho cậu Húc hét lên!

Mạnh gia ở Giang Bắc đã bao giờ phải chịu tủi nhục như vậy đâu?

Chẳng lẽ Mạnh gia đã im lặng quá lâu, khiến người ta cho rằng con dao trong tay Mạnh gia đã không còn sắc bén?

Hôm nay cho dù đối phương có ba đầu sáu tay cũng phải bị giết ngay tại chỗ!

Giết gà dọa khỉ!

Phải cho người ở Giang Bắc biết: Không phải ai cũng có thể xúc phạm Mạnh gia!

Trong lòng quản gia đã hạ quyết tâm, ông ta liếc nhìn lối ra với ánh mắt lạnh lùng âm u.

Một phút sau.


Tên vệ sĩ bị gãy tay đỡ lấy Mạnh Húc với khuôn mặt vặn vẹo xuất hiện, quản gia nhanh chóng chạy tới phụ đỡ.

"Kính chào cậu Húc!"

Mấy chục vệ sĩ đồng loạt hét lên làm rung chuyển cả sân bay.

Người đi đường rụt rè và hoảng sợ rời đi.

Những người đang đổ xô về phía lối ra sôi nổi dừng lại.

Nếu Mạnh Húc không đi, bọn họ làm sao dám đi?

Tuy nhiên, cuối cùng vẫn có người chen ra khỏi đám đông và đi về phía lối ra.

Lâm Vũ!

"Chính là hắn ta!"

Mạnh Húc tức giận không thôi, vẻ mặt hung ác chỉ vào Lâm Vũ: "Đừng giế t chết hắn ta, tôi muốn tra tấn hắn ta từ từ!"

"Bắt lấy!"

Người quản gia xua tay, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Một nhóm vệ sĩ tiếp bước nhau lao tới lối ra.

Sợ nếu quá muộn, sẽ không thể giành đường công lao đã bắt được kẻ dám làm nhục cậu Húc.

Đột nhiên, mặt đất rung chuyển.

Tiếng sắt thép va chạm vang lên.

"Rầm rập..."

Tiếng bước chân chỉnh tề tràn ngập trong sảnh.

Một bầu không khí xơ xác tiêu điều lan rộng ra.

Tất cả các vệ sĩ dừng bước, hoảng sợ quay đầu nhìn lại.

Phía sau, một đám người đông đúc đứng đầy từ lối ra của sảnh và tràn ra bên ngoài, không nhìn thấy điểm đuôi.

Ước tính sơ bộ là có tới mấy nghìn người.

Tất cả họ đều mặc áo giáp đen và áo choàng đỏ, đi ủng chiến đấu màu đen và đeo những thanh kiếm dài ba thước trên lưng.

Giữa áo choàng có biểu tượng Chu Tước màu vàng vô cùng bắt mắt.

Mấy ngàn người này dường như đã được huấn luyện rất nghiêm ngặt.

Bước đi đều nhau, tạo thành một đường thẳng từ xa đến gần và từ bên này sang bên kia.

Mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, phong thái chững chạc!

Khí thế của hàng ngàn người tụ lại như một cơn bão, mãnh liệt lao về phía trước, khiến người ta gần như muốn quỳ xuống.


Người thanh niên đi đầu để đầu đinh, khuôn mặt nghiêm nghị và đôi mắt sáng như ngọn đuốc.

Khi họ nhìn thấy Lâm Vũ bước ra khỏi lối ra, thanh niên dẫn đầu là người đầu tiên quỳ một đầu gối xuống.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Mấy ngàn người đều quỳ một gối, đều thống nhất và không có bất kỳ sự hỗn loạn nào.

"Tất cả Chu Tước Vệ, kính cẩn chào đón Mục Bắc Vương!"

Hàng ngàn người đồng loạt kêu lên, âm thanh như muốn xốc bay nóc nhà.

Tiếng kêu vang lên ầm ầm, Mạnh Húc là người đầu tiên không chịu được, hai chân khuỵu xuống, trực tiếp ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Quản gia và đám vệ sĩ muốn đến đỡ hắn ta, nhưng đôi chân của họ đã mất kiểm soát từ lâu, không thể cử động chân dù chỉ nửa bước.

Lâm Vũ đi tới, nhẹ nhàng vẫy tay: "Tôi đã từ chức, các người không cần phải làm lễ chào lớn như vậy đâu!"

Người thanh niên dẫn đầu hơi ngẩng đầu, cung kính nói: "Mục Bắc Vương không cần được ai phong chức, dù Mục Bắc Vương có từ chức hay không, trong lòng chúng tôi, ngài vẫn mãi là Mục Bắc Vương!"

"Đứng dậy hết đi!"

Lâm Vũ vẫy bàn tay to.

Hàng ngàn người đồng loạt đứng lên không một chút hỗn loạn.

Lâm Vũ ngước mắt nhìn Lạc Trường Phong, nghiền ngẫm nói: “Sao anh biết được tung tích của tôi?”

Hắn chỉ nói với ông cụ của Thẩm gia về việc mình sẽ đến Giang Bắc.

Theo lý mà nói, Lạc Trường Phong hẳn là không biết.

"Ngày mai sẽ là ngày đại thọ lần thứ 70 của Lâm Đông Lai, thuộc hạ đoán được Mục Bắc Vương sẽ trở lại trong thời gian gần đây, nên tôi đã dùng một số đặc quyền của mình để kiểm tra thông tin của tất cả những hành khách gần đây bay đến Giang Bắc." Lạc Trường Phong cẩn thận trả lời, cúi đầu và nói: "Thuộc hạ đắc tội, xin Mục Bắc Vương trừng phạt!"

"Anh thật sự rất chu đáo!" Lâm Vũ mỉm cười nhưng cũng không tức giận.

Nhìn thấy Mục Bắc vương không tức giận, Lạc Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghi hoặc nhìn về phía mấy trăm tên vệ sĩ của Mạnh gia: “Bọn họ tới chào đón ngài sao?”

Mặc dù nhóm người này ăn mặc chỉnh tề nhưng lại không có khí chất oai nghiêm.

Đó chỉ là một lũ ô hợp mà thôi!

Bọn họ cũng xứng chào đón Mục Bắc Vương sao?

"Không phải." Lâm Vũ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Mạnh Húc: "Hình như anh ta có ý định kêu những người này bắt tôi lại."

"Bất cứ ai không tôn trọng Mục Bắc Vương, thì giết!"

Ánh mắt Lạc Trường Phong như tia chớp, đột nhiên hét lớn một tiếng.

Khi sóng âm truyền qua, tất cả gạch lát trên sàn đều vỡ vụn, lan từ chân Lạc Trường Phong sang bên cạnh Mạnh Húc.

Toàn thân Mạnh Húc run rẩy, đũng qu@n nóng lên, rốt cuộc thì không thể nhịn được nước tiểu nữa.

"Giết thì không cần!"

Lâm Vũ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Trên máy bay tôi đã nói, nếu anh ta nói lời nào, tôi sẽ bẻ gãy ngón tay của anh ta! Vừa rồi anh ta lại nói cái gì đó."