"Không lạ!"

Lâm Vũ khế mỉm cười nói: “Diệt cỏ mà không nhổ tận gốc, gió xuân thổi nó sẽ lại mọc lên!”

"Chỉ cần cậu hiểu đạo lý này là được rồi." Nam Cung Ngọc Thụ thở dài: "Yên tâm, sau khi hai người chết, tôi sẽ phái người an táng!”

"Được!"

Lâm Vũ gật đầu cười, sau đó dặn dò Ninh Loạn: "Bảo người chuẩn bị ba chiếc quan tài tốt rồi đem tới!"

"RõI" Ninh Loạn cúi đâu nhận mệnh lệnh, lui sang một bên gọi điện thoại, nhưng vẫn luôn để mắt tới Nam Cung Ngọc Thụ, đây chính là cao thủ thực sự mà anh ta chờ đợi đã lâu!

Người có thể phá nát đao mang của anh ta chỉ bằng một chiêu nhất định phải là Hoá Hư Cảnh.

Phải gọi điện thoại xong thật nhanh, đấu tranh với lão đại để xin phép. đấu với ông già này trước vài chiêu mới được! Cho dù bị thương một chút cũng không sao.

"Các cậu chỉ có hai người, tại sao lại cần ba cái quan tài?" Nam Cung Ngọc Thụ mỉm cười hỏi.


Lâm Vũ cười nói: "Ông, Nam Cung Bác, Nam Cung Thuật! Vừa đủ ba người."

Hắn vừa dứt lời, mọi người đột nhiên nhìn nhau. Một lúc sau, tất cả bọn họ lần lượt phá lên cười.

"Khẩu khí lớn lắm, lại còn dám nói lời này trước mặt lão tổ của Nam Cung thế gial"

"Phải nói rằng, gan của các người thực sự cũng lớn đó!" "Nếu xin tha, có lẽ còn có cơ hội sống! Bây giờ thì, ha ha..."

Mọi người đều cười ha ha. Tất cả bọn họ đều hiểu, khi Nam Cung Ngọc Thụ trở về, nhất định đã vượt qua ngưỡng cửa cuối cùng.

Trước mặt cường giả Hoá Hư Cảnh, cho dù là Luyện Thần Cảnh đỉnh phong cũng chỉ là con kiến!

Lúc mọi người đang cười vang không ngớt, Ninh Loạn đã gọi điện thoại xong đi tới, bừng bừng ý chí chiến đấu nói: "Lão đại, cho tôi một cơ hội đi."

"Tại sao ở đâu cũng có mặt anh vậy?"

Lâm Vũ không nói nên lời: "Anh lại muốn nằm liệt giường nửa tháng đúng không?”

Ít người biết rằng Ninh Loạn mang trong mình huyết mạch cuồng huyết.

Một khi anh ta kích hoạt huyết mạch cuồng huyết, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều, đồng thời sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Nhưng di chứng là không thể rời giường ít nhất nửa tháng.

Ninh Loạn không hề bận tâm, tuỳ tiện nói: "Dù sao cũng nhàn rỗi, nằm nửa tháng cũng không sao cải”

"Tôi thật sự muốn đánh chết anh!"

Lâm Vũ tức giận nhìn anh ta.


Ninh Loạn bất mãn nói: “Ở trên xe anh đã hứa với tôi rồi mà.”

"Tôi...

Suýt nữa thì Lâm Vũ tức hộc máu, hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Loạn, mất kiên nhẫn nói: "Muốn đi thì đi mau lên. Gặp phải anh đúng là xui xẻo tám đời!"

"Được" Ninh Loạn vui mừng khôn xiết, lập tức lao lên trước, chĩa đao thẳng vào Nam Cung Ngọc Thụ, hưng phấn hét lên: "Ông già, con trai ông không được thì ông hãy

đánh cùng tôi một trận đi!"

"Nóng lòng muốn chết như vậy sao?" Nam Cung Ngọc Thụ cười nhạt nói: 'Đã như vậy thì tôi sế giúp cậu!"

"Rất tốt!"

Ninh Loạn cười lớn, dần dần, đôi mắt anh ta trở nên đỏ ngầu. Cùng lúc đó, xung quanh anh ta xuất hiện một tầng khí màu đỏ như máu.

"Huyết mạch cuồng huyết!"

Nam Cung Ngọc Thụ kêu lên, trong mắt đột nhiên hiện lên sát ý: "Nếu vậy thì càng không thể để các người sống!"


Vừa dứt lời, Nam Cung Ngọc Thụ lập tức xông ra.

Ninh Loạn cười điên cuồng, toàn thân tràn đầy huyết khí, ngay cả trên chiến đao cũng có huyết khí cuốn quanh.

Trong nháy mắt, Nam Cung Ngọc Thụ đã bắt đầu giao thủ với Ninh Loạn.

Nhìn hai bóng tàn ảnh đan xen vào nhau, Lâm Vũ bất lực lắc đầu, nếu biết Nam Cung Ngọc Thụ đã tiến vào Hóa Hư Cảnh thì lúc trên xe nhất định hắn sẽ không đồng ý với Ninh Loạn.

Tên khốn này đã rời khỏi Bắc Cảnh năm rồi mà vẫn hiếu chiến như vậy.

Trên chiến trường, trận chiến giữa Ninh Loạn và Nam Cung Ngọc Thụ đã bước vào giai đoạn ác liệt.

Mặc dù trên người có nhiều vết thương nhưng Ninh Loạn đã mất cảm giác đau vẫn chiến đấu không thể phân thắng bại với Nam Cung Ngọc Thụ.

Nam Cung Ngọc Thụ càng đấu càng sợ hãi. Tên này thực sự có thể chiến đấu với ông ta lâu như vậy, hơn nữa, còn còn khiến ông ta có thêm một vài vết thương.

Không thể để anh ta sống sót! Nhất định không thể!