"Tôi đã nói rồi, cậu không thể giết ông ta!"

Lão Hầu không chịu dừng lại, hét lớn: "Ông ta là ông ngoại của cậu!" Ông ngoại?

Mặt Lâm Vũ biến sắc, mọi người cũng đều chấn động.

Ninh Loạn ngơ ngác há hốc miệng, trong lòng điên cuồng mắng chửi.

Đây là loại cốt truyện cẩu huyết gì vậy? Rõ ràng là đến đây để báo thù, tại sao lại trở thành nhận người thân?

Mọi người ngơ ngác nhìn lão Hầu, như muốn ông ta cho bọn họ một lời giải thích.

Lâm Vũ tóm lấy lão Hầu, sát khí đằng đằng hét lớn: "Ông nói cái gì?"

"Ông ta là ông ngoại của cậu!"

Lão Hầu nhắc lại một lần nữa rồi nói thêm: "Mẹ cậu Nam Cung Nguyệt là con gái của ông ta! Trong cơ thể cậu cũng có dòng máu của Nam Cung thế gia đang chảy!"

"Chết tiệt!"

Lâm Vũ tức giận nói: "Mẹ tôi tên Tuyên Vân Laml"


“Đúng vậy, nó tên là Tuyên Vân Lam!” Lão Hầu gật đầu: “Đó là bởi vì mẹ nuôi của nó là vợ của tôi, tên là Tuyên Vũ!”

Nhắc đến mẹ nuôi của mẹ mình, trong mắt Lâm Vũ bỗng hiện lên vẻ lạnh lùng, hắn buông lão Hầu ra nhưng lại kề chiến đao Vô Phong vào cổ ông ta: "Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt lão Hầu cay đắng, chậm rãi nói: “Năm đó mẹ cậu mới được ba ngày tuổi đã bị tôi lén bế đi, giao cho vợ tôi nuôi dưỡng, còn nói với bà ấy phải gả mẹ cậu cho ba cậu là Lâm Văn Thao."

“Cái gì?"

Nam Cung Bác gầm lên giận dữ, tóm lấy lão Hầu, đôi mắt đỏ ngầu, hét lên: "Là ông đã cướp Nguyệt Nhi? Lão Hầu, Nam Cung Bác tôi đối xử với ông không

hề bạc, tại sao ông lại làm như vậy?"

"Bởi vì... tôi vốn là người của Mạc gia.'Lão Hầu lặng lẽ thở dài, từ từ nhắm mắt lại.

Mạc gia!

Lão Hầu mà ông ta tin tưởng nhất hóa ra lại là người của Mạc gia! Nam Cung Bác loạng choạng, đột nhiên bật khóc.

"Vậy là tôi... tôi đã giết con gái ruột của mình sao?”

Quá đau buồn và phẫn nộ, Nam Cung Bác không thể đứng vững được nữa, cuối cùng ngã gục xuống đất.


Nhậm Đồng Hoa cũng gào khóc, ngửa mặt lên trời nói: "Ông trời ơi, rốt cuộc chúng tôi đã gây ra nghiệp gì! Tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy..."

Lồng ngực Lâm Vũ phập phồng liên tục, gần như không thể cầm được chiến đao Vô Phong nữa.

Hắn đã nghĩ đến vô số khả năng! Nhưng chưa từng nghĩ đến khả năng này! Kẻ thù mà hắn muốn giết hóa ra lại là ông ngoại của mình?

Trong người hắn đang chảy dòng máu của Nam Cung thế gia mà hắn luôn muốn tiêu diệt?

Đột nhiên, dường như hắn hiểu ra tại sao vợ chồng Nam Cung Bác lại yêu quý Nam Cung Tình -người mà theo hắn thấy không có chút ưu điểm nào như Vậy.

Tất cả đều là vì mẹ mình.

Chính vì mất đi người con gái như mẹ mình nên họ đã dồn hết tình yêu thương dành cho con gái mình cho Nam Cung Tình.

Rất lâu sau, Lâm Vũ mới khôi phục tinh thần, nhìn về phía lão Hầu.

"Nếu tôi đoán không lầm thì Mạc Thiều Dung đã bảo ông làm vậy đúng không?”

Lão Hầu khế gật đầu, chậm rãi kể lại câu chuyện cũ năm đó.

Khi đó, Mạc Thiều Dung đơn phương phá bỏ hôn ước, còn kết hôn với người khác và có con khiến mối quan hệ giữa Nam Cung thế gia và Mạc gia ngày càng trở nên tồi tệ.

Do áp lực từ Nam Cung thế gia và cũng để có lời giải thích thỏa đáng với Nam Cung thế gia, gia chủ Mạc gia không còn cách nào khác là bắt Mạc Thiều

Dung về Mạc gia và giam lỏng cả đời ở biệt viện nam đình.

Mạc Thiều Dung vô cùng uốt hận, một lòng muốn trả thù Nam Cung thế gia vì vậy đã phái lão Hầu chờ cơ hội đột nhập vào Nam Cung thế gia.

Bà ta dặn dò lão Hầu, nếu Nam Cung Bác có con trai, hãy âm thầm khiến nó chết yểu; nếu có con gái thì lén mang ra khỏi Nam Cung thế gia, nuôi lớn rồi gả cho con trai của bà ta và Lâm Đông Minh.