Bồ Thạch Hòe kiểm tra sức khoẻ cho hai mẹ con.

Vấn đề của Tuyên Vân Lam không lớn, đơn giản chỉ là dinh dưỡng không đầy đủ cộng thêm đôi mắt tạm thời không thể nhìn thấy ánh sáng mạnh mà thôi.

Nhưng tình trạng của Lâm Thiển lại rất nghiêm trọng.

Từ năm tuổi cô ấy đã mất đi tự do, suy dinh dưỡng thời gian dài khiến tình trạng sức khoẻ của cô ấy hỏng bét.

Sức miễn dịch rất thấp, chỉ cảm vặt thôi cũng có thể lấy mạng cô ấy.

Một cô gái sắp hai mươi tuổi mà còn chưa có kinh thì bảo rằng sức khoẻ của cô ấy thủng trăm ngàn lỗ cũng không quá đáng.

Nghe Bồ Thạch Hòe nói xong, trên mặt Lâm Vũ lại phủ kín sương lạnh.

"Bồ thần y, ông có nắm chắc trị khỏi cho con bé không?" Lâm Vũ kiềm nén lửa giận mà trầm giọng hỏi thăm.

"Gái này..." Bồ Thạch Hòe do dự, trên mặt lộ vẻ khó xử, ấp úng không chịu nói Lâm Vũ hiểu lo lắng trong lòng ông nên sương lạnh trên mặt dần tan đi, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Thần y cứ nói thẳng đi, mặc kệ kết quả thế nào tôi cũng

không trách tội ông."

"Vậy lão hủ nói thẳng." Bồ Thạch Hòe trầm giọng thở dài: “Lão phu có nắm chắc, nhưng lại không có niềm tin."


Lâm Vũ nhíu mày: “Lời này giải thích thế nào?"

Bồ Thạch Hòe yếu ớt nói: "Lão hủ biết một phương thuốc cổ có thể chữa khỏi sức khoẻ cho Lâm tiểu thư, nhưng trong đó ba vị thuốc đã tuyệt tích! Cho nên tuy lão hủ có cách, nhưng lại bất lực."

Dược liệu đã tuyệt tích!

Nghe Bồ Thạch Hòe nói vậy, Tuyên Vân Lam lập tức lộ ra vẻ mặt bi ai, nhìn con gái còn ngủ say mà lệ rơi như suối trào.

"Mẹ, mẹ đừng thương tâm, dù chỉ có một tia hi vọng thì con cũng sẽ không bỏ cuộc!" Lâm Vũ vỗ nhẹ lên tay mẹ rồi trầm giọng hỏi: "Ba vị thuốc kia là?"

Bồ Thạch Hòe nói: "Thánh Tâm Phật Thủ Lan, Huyết Ngọc Linh Chi, Thất Diệp Thất Căn Hoa.”

"Được!" Lâm Vũ gật đầu rồi giương mắt nhìn về phía Lạc Trường Phong vừa trở về: “Lấy tên của tôi để tuyên bố treo thưởng toàn cầu, người tìm ra một trong ba vị thuốc sẽ được thưởng chục tỷ! Tập hợp đủ ba vị thuốc thì thưởng trăm tỷ! Hễ ai có thuốc không giao thì Vô Phong Chiến Đao nhất định chặt tay kẻ đó, tru di tam tộc!"

Vừa dứt lời, mọi người đều kinh hãi.

Treo thưởng thật cao!

Lệnh treo thưởng thật bá đạo!


€ó thuốc không giao cũng không được!

Hắn muốn tập hợp lực lượng toàn cầu để tìm kiếm ba dược liệu tuyệt tích kia cho Lâm Thiển!

Lạc Trường Phong không dám thất lễ nên lập tức đi làm.

"Chờ một chút!" Tuyên Vân Lam lấy lại tinh thần vội vàng gọi Lạc Trường Phong lại, mang ý trách cứ nhìn con trai: “Con làm như vậy quá bá đạo, chẳng lẽ con muốn để người ta nói mình ỷ thế hiếp người? Hơn nữa treo thưởng này quá nhiều, dù con có tiền cũng không thể xài bậy bạ như thế!"

"Không sao ạ." Lâm Vũ rất bình thản: “Con có trọng thưởng, cũng có trọng phạt! Một bên là tiền, một bên là đao; Lựa chọn thế nào phải xem họ!"

Tiền là cái gì!

€ó nhiều tiền đến mấy cũng so được với sức khoẻ của em gái sao?

Bá đạo?

Vì em gái, hắn bá đạo hơn cũng đã sao?

"Ai!" Tuyên Vân Lam nhẹ giọng thở dài, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng.

Mặc dù hắn làm như vậy là vì em gái, nhưng ngông cuồng thế này e là sẽ có ngày chịu thiệt thòi.

Lâm Vũ nhẹ nhàng vỗ tay mẹ rồi lại nháy mắt với Lạc Trường Phong.

Lạc Trường Phong hiểu ý nên lập tức rời đi.