Ra khỏi sân bay Giang Bắc.

Lâm Vũ không hề dừng lại, kéo Thẩm Khanh Nguyệt đến đón mình ra ngoài.

Nhậm Đồng Hoa muốn đuổi theo Thẩm Khanh Nguyệt để chào hỏi nhưng lại bị Nam Cung Bác ngăn lại.

"Đừng đi! Nguy hiểm!"

"Nguy hiểm?" Nhậm Đồng Hoa và mọi người nhìn ông ta với ánh mắt khó hiểu.

Chỉ vì muốn chào hỏi cháu dâu mà cháu ngoại lại muốn giết bà ta sao?

Đối diện với ánh mắt nghỉ ngờ của mọi người, Nam Cung Bác không khỏi lắc đầu cười khổ: “Cô ấy được cao thủ bảo vệ, nếu bà bước tới, rất có thể đối phương sẽ cho rằng bà đang gây bất lợi cho cô ấy, bọn họ có thể sẽ ra tay, có hiểu không?"

Dù Nam Cung Bác bị mất một cánh tay nhưng thị lực vẫn còn đó.

Ám Cửu trốn trong đám đông đã bị ông ta phát hiện.

"Cao thủ? Lợi hại đến mức nào?” Nhậm Đồng Hoa kinh ngạc nói.


"Không biết, nhưng có lẽ không yếu hơn tôi là bao, thậm chí còn mạnh hơn một kẻ tàn phế như tôi." Nam Cung Bác khế lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ cay đắng.

Cái gì?

Mọi người đều sửng sốt.

Ngay cả người bảo vệ Thẩm Khanh Nguyệt cũng lợi hại như vậy sao? Nhậm Đồng Hoa run giọng hỏi: “Vũ Nhi sắp xếp sao?”

“Ngoài nó ra còn có thể là ai?”

Nam Cung Bác cười khổ nói: “Năng lực của cháu ngoại chúng ta nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người! Đáng tiếc, haizzz...

Nói rồi Nam Cung Bác lại thở dài nặng nề, trên mặt lộ ra vẻ hối hận.

Mặc dù ông ta chưa nói hết nhưng mọi người đều hiểu ý.

Đáng ra Nam Cung thế gia phải tự hào vì có một người có năng lực như vậy!


Nhưng chính vì suy nghĩ sai lầm năm đó của ông ta khiến Lâm Vũ oán hận, thậm chí còn không cho phép ông ta gặp mặt con gái ruột đã mất tích vài chục.

năm của mình.

Cháu ngoại chắc chắn không thể nào tha thứ cho ông ta, khả năng con gái tha thứ cho ông ta cũng vô cùng mong manh.

Nhìn bộ dạng thất thần của Nam Cung Bác, trong lòng mọi người thở dài.

Hiện tại, với ông ta mà nói, sự tra tấn, dày vò tâm lý có lẽ còn lớn hơn nhiều so với sự tra tấn do mất một cánh tay.

Sự hối hận của Nam Cung Bác, Lâm Vũ nhìn không ra, cũng không muốn nhìn.

Lên xe, Lâm Vũ hỏi Thẩm Khanh Nguyệt: “Tâm trạng của mẹ anh thế nào?” "Không tốt lắm."

Vẻ mặt Thẩm Khanh Nguyệt đầy lo lắng: “Đêm qua em lén đi đến ngoài cửa phòng bà ấy, nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào, rất đau lòng...”

"Vậy thì tốt." Lâm Vũ thở phào nhẹ nhõm sau khi vậy.

“Vậy thì tốt?” Thẩm Khanh Nguyệt tức giận nói: “Là con trai mà anh nói ra lời này không sợ sét đánh chết à!”

Lâm Vũ lắc đầu nói: "Thà khóc còn hơn là kìm nén trong lòng."

Thẩm Khanh Nguyệt kinh ngạc, gật đầu.

Đúng vậy, điều đáng sợ nhất không phải là khóc như xé nát tâm can mà là không khóc, giấu lấy tất cả những thống khổ, đau buồn vào trong lòng, như vậy mới thật sự khiến bản thân cảm thấy khó chịu.