Lâm Vũ khẽ cau mày, sau đó cười nói: "Đây là lần đầu tiên bạn học của em ăn cơm cùng anh chị, em lại dám mời người ta ăn thịt nướng và uống bia sao?”

Không phải là hắn chê thịt nướng và bia nhưng xét đến tình hình thể chất của Lâm Thiển, tốt hơn hết là nên đưa cô ấy đi ăn thứ gì đó lành mạnh hơn.

Nghe Lâm Vũ nói vậy, Đới Tư lập tức xấu hổ chỉnh lại kính: "Không sao ạ, em ăn gì cũng được ạ."

"Anh thấy chưa, bạn học của em ăn gì cũng được." Lâm Thiển mỉm cười đắc ý, lại ghé vào tai Lâm Vũ, nhỏ giọng nói:

"Em không dám nói cho cậu ấy biết thân phận của anh. Nếu anh tiết lộ em sẽ bơ anh luôn!"

Lâm Vũ kinh ngạc cười phá lên, trong mắt thể hiện mình đã hiểu. Hắn hiểu tâm tư của Lâm Thiển.

Nếu để người khác biết thân phận của hắn, họ sẽ chỉ lấy lòng, nịnh nọt cô ấy và cô ấy sẽ không thể có được những người bạn thực sự.

Sự lo lắng này của cô ấy cũng có lý.

Việc có thể suy nghĩ như vậy cho thấy cô ấy đã trưởng thành rất nhiều trong thời gian qua.


"Được rồi, tùy các em thôi!" Lâm Vũ mỉm cười đồng ý.

Thấy ánh mắt lo lắng của Thẩm Khanh Nguyệt, hắn khẽ lắc đầu với cô.

Hắn biết Thẩm Khanh Nguyệt cũng như mình, lo lắng cho sức khỏe của Lâm 'Thiển nhưng cũng không thể vì lý do sức khoẻ mà hạn chế tất cả mọi thứ với con

bé. Như vậy con bé sẽ mất đi niềm vui thuộc về bản thân.

Sau khi quyết định xong, họ đi theo Lâm Thiển và Đới Tư tìm một quán thịt nướng gần trường học rồi ngồi xuống.

Sau khi đưa menu cho Đới Tư, Thẩm Khanh Nguyệt lo lắng nhìn Lâm Thiển: “Tửu lượng của em không tốt, đừng uống nhiều.”

“Em chỉ uống một chai thôi.” Lâm Thiển giơ một ngón tay ra, nhìn hai người họ một cách đáng thương.

'Thẩm Khanh Nguyệt do dự một chút, dùng ánh mắt hỏi Lâm Vũ, sau đó mới đồng ý.

Thấy họ đồng ý, cô ấy reo hò khiến mọi người xung quanh trợn mắt.

Nhiều người đang nghĩ: Nghèo kiết xác! Được ăn thịt nướng có nhất thiết phải vui như vậy không?

Thấy ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, mặt Lâm Thiển đột nhiên đỏ bừng, ngượng ngùng lè lưỡi.

Nhìn hành động của cô ấy, Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt nhìn nhau rồi bật cười.

Nha đầu này có những hành động không biết là học theo ai, nhưng cũng tốt, đây là năng lượng mà một cô gái ở độ tuổi của cô ấy nên có.

Trong quán thịt nướng có rất nhiều người, phần lớn đều là học sinh của trường này. Khi những thứ họ gọi được mang lên thì trời đã tối.


Nhìn món thịt nướng trên bàn, Lâm Thiển thèm đến chảy nước miếng, khiến Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt trợn mắt.

'Thẩm Khanh Nguyệt cười, trìu mến nói: “Đừng nhìn nữa, mau ăn đi.” Lâm Thiển gật đầu, ngay lập tức nhập tiệc.

Lâm Vũ rót bia cho cô ấy và Đới Tư, thản nhiên hỏi: “Đúng rồi, gần đây việc học ở trường thế nào rồi? Có khó khăn gì không?”

Khi nói đến việc học, Lâm Thiển gục đầu xuống, thậm chí mất cảm giác thèm

Thấy cô ấy như vậy, Lâm Vũ không khỏi thầm tự trách mình.

Hắn biết rõ trình độ của Lâm Thiển chỉ ở trình độ học sinh cấp hai, cho dù lớp văn hóa của trường đại học có đơn giản thì cô ấy cũng không thể theo kịp, tự dưng nhiều lời làm gì chứ?

"Không sao, cứ từ từ." Lâm Vũ nhẹ nhàng an ủi.

"Ha ha, em lừa anh đó."

Lâm Thiển nhếch khóe miệng lên, ôm lấy cánh tay của Đới Tư và nói một cách đầy tự hào:

"Đới Tư là người học giỏi nhất trong ký túc xá của bọn em, có gì em không biết, cậu ấy đều giúp đỡ em."


"Con bé này!"Lâm Vũ mỉm cười, trừng mắt nhìn cô ấy, sau đó nói với Đới Tư: “Cảm ơn em nhé.

Đới Tư chỉnh lại kính, mỉm cười

húng em là bạn bè, việc nên làm thôi ạ.” "Đúng vậy, bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau."

Lâm Vũ mỉm cười và nói với Lâm Thiển: "Nếu sau này Đới Tư cần giúp đỡ, em phải cố gắng hết sức để giúp bạn ấy nhé."

"Vâng, em biết rồi!" Lâm Thiển ôm cánh tay Đới Tư và mỉm cười ngọt ngào.

Cô ấy cảm thấy có chút ngại ngùng khi được Lâm Thiển ôm nhưng lại ngại đẩy ra nên chỉ có thể cười ngượng ngùng.

"Ôi, đây không phải là Đới Tư và Lâm Thiển sao?" Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai họ.

Nhìn qua thì thấy một cô gái trang điểm đậm vừa bước từ xe thể thao xuống, nắm tay một chàng trai trẻ đi về phía họ.