Nhà họ Tống rất nhanh nhẹn.

Ngày hôm sau, ngay khi thị trường chứng khoán vừa bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của công ty nhà họ Mạnh và nhà họ Lạc đã giảm mạnh, trong vòng chưa đầy mười phút đã giảm kịch sàn.

So sánh ra thì đòn tấn công của nhà họ Tống đối với nhà họ Thẩm nhẹ hơn rất nhiều.

Thẩm thị không phải công ty niêm yết, cho nên nhà họ Tống không thể thông qua việc chèn ép giá cổ phiếu để đối phó nhà họ Thẩm, bọn họ chỉ có thể tấn công việc kinh doanh của Thẩm thị.

Sau sự việc thọc gậy bánh xe trước đó của Diêm Thiần, khi phải đối mặt với sự quấy rối này của nhà họ Tống, nhà họ Thẩm không hề hoảng sợ chút nào.

Đối với người ngoài, đây là bộ dạng giống như đang ngồi chờ chết. Ở sân sau của nhà họ Thẩm, Diêm Thiền lại một lần nữa hao hết sức lực, ngồi ở đó chậm rãi lấy lại sức, Tuyên Vân Lam và Thẩm Khanh Nguyệt lại đi lau mồ hôi

cho cô ta.

Lâm Vũ nhàn nhã đi vào, liếc nhìn ba người rồi nói: "Khanh Nguyệt, nhà họ Lạc và nhà họ Mạnh không gọi cho em để cầu cứu sao?"


Thẩm Khanh Nguyệt đứng dậy, lắc đầu nói: “Em cũng nghĩ rằng bọn họ sẽ gọi điện tới nhưng không ngờ tới, đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì, bọn họ thật sự rất bình tĩnh.”

Cô cũng biết việc giá cổ phiếu của hai gia tộc đã bị chèn ép giảm xuống đáy.

Dù cả hai gia tộc đều có sản nghiệp khổng lồ, nhưng họ vẫn bất lực trước nhà họ Tống.

Cô vốn tưởng rằng trước áp lực như vậy, cho dù nhà họ Lạc và nhà họ Mạnh không trực tiếp nhờ Lâm Vũ giúp đỡ cũng sẽ gọi điện thoại cho cô, nhưng hai gia tộc lại không có bất kỳ động tĩnh gì.

"Không phải bọn họ bình tĩnh mà là xảo trái"

Diêm Thiền lấy lại bình tĩnh một chút, thở hổn hển nói: “Bọn họ ước gì nhà họ 'Tống sẽ gây ra tổn thất lớn hơn nữa cho hai nhà bọn họ!”

Nghe Diêm Thiền nói, Lâm Vũ không khỏi khế gật đầu, nhưng Thẩm Khanh Nguyệt và Tuyên Vân Lam lại tỏ vẻ khó hiểu hỏi: "Tại sao?"

Còn muốn tổn thất nghiêm trọng hơn?

Hai gia tộc này đang nghĩ gì vậy?

Diêm Thiền lắc đầu cười: “Bọn họ biết rất rõ, nếu nhà họ Tống đối đầu với các. người, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp! Một khi nhà họ Tống bị tiêu diệt, chiếc bánh để lại nhất định sẽ phải chia ra! Hiện tại bọn họ càng tổn thất nghiêm trọng thì đến lúc chia bánh, bọn họ sẽ được nhiều hơn.”

Khi Diêm Thiền vừa nói xong, hai người lập tức hiểu ra.

Hai gia tộc này thực sự có tầm nhìn rất lâu dài!

Lâm Vũ nhìn Diêm Thiền với ánh mắt khen ngợi, nói đùa: "Tôi cảm thấy cô khá thích hợp với việc kinh doanh."


"Thôi đi!"

Diêm Thiền từ chối mà không hề suy nghĩ: "Đừng cố lừa tôi vào làm việc trong công ty của nhà họ Thẩm!"

"Cô muốn đi, tôi cũng không cho phép đâu!" Lâm Vũ trợn mắt nhìn cô ta: "Ưu tiên hàng đầu của cô bây giờ là tăng cường thực lực, chuyện còn lại..."

"Được, được! Tôi hiểu rồi, anh không cần dạy tôi đâu." Diêm Thiền không vui ngắt lời hắn, trong lòng lẩm bẩm đầy bất mãn.

Tăng cường thực lực!

Suốt ngày chỉ biết bảo cô ta tăng cường thực lực!

Cô ta muốn bước vào cảnh giới Luyện Thần sớm hơn bất kỳ ai khác. Như vậy thì không cần phải chịu đựng nỗi đau này suốt ngày.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Vũ nhận được một tin nhắn.

Lâm Vũ thản nhiên nhìn thoáng qua rồi nói với ba ngư: chuyện đi, tôi có chút việc phải làm, cần phải đi ra ngoài."


Mọi người từ từ nói

Nói xong, Lâm Vũ nhanh chóng đi ra khỏi sân sau.

Nhìn bóng lưng Lâm Vũ, Tuyên Vân Lam chợt lo lắng: “Có phải bên phía Tiểu hiển đã xảy ra chuyện gì không?”

"Chắc chắn là vậy." Diêm Thiền gật đầu chắc chắn và an ủi, nói: "Đừng lo lắng, Lâm Thiển thật sự rất an toàn! Dì không biết anh ấy nuông chiều Lâm Thiển đến mức nào, chỉ cần

anh ấy ở đây, không ai có thể chạm vào Lâm Thiển."

'Thẩm Khanh Nguyệt cũng bước tới an ủi, hoàn toàn không để tâm đ ến chuyện này.

Lâm Vũ đã sắp xếp người bí mật bảo vệ cô, sao có thể không sắp xếp người bảo vệ Lâm Thiển?