Thấy Lâm Vũ còn đang nhìn hồ sơ khác, Lạc Trường Phong đã ra xem trước.

Rất nhanh Lạc Trường Phong đã đọc xong rồi khép hồ sơ lại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng anh ta không lên tiếng mà chỉ khom người đứng bên cạnh Lâm Vũ.

Đợi Lâm Vũ xem hết hồ sơ trên tay, Lạc Trường Phong lại đưa nó lên.

"Được rồi, tôi lười xem!" Lâm Vũ xua tay: “Tối nay anh cho người sửa sang lại hồ sơ"

"Vâng!" Lạc Trường Phong nhận lệnh. Lâm Vũ lười xem cả đống hồ sơ nên dẫn Lạc Trường Phong ra khỏi phòng. Hai người ra bên ngoài ngồi xuống, có người đưa nước trà lên.

Lâm Vũ gõ nhẹ lên mặt bàn, mỉm cười nói: "Điều tra rõ mạng lưới quan hệ của Tống gia chưa?”

"Tra được đại khái, nhưng chưa hoàn toàn rõ ràng." Lạc Trường Phong hơi xấu hổ: “Thế lực của Tống gia rắc rối khó gỡ, mạng lưới quan hệ ở kinh thành cũng rất phức tạp, thuộc hạ đã nhờ lão Tiết điều tra giúp."


Một hào môn đỉnh cao tài sản hơn nghìn tỷ thì mạng lưới quan hệ thật sự quá lớn.

Cho dù lấy hệ thống tình báo hùng mạnh của Chu Tước Vệ, muốn hoàn toàn điều tra rõ trong thời gian ngắn cũng là chuyện không thể.

Lâm Vũ biết Lạc Trường Phong khó xử nên cũng không trách anh ta mà thuận miệng dặn dò: "Vậy anh thúc giục phía Vạn Nhạc, tốt nhất là tra rõ trong vòng một ngày."

"Được!" Lạc Trường Phong không dám chậm trễ nên lập tức gọi cho Tiết Vạn Nhạc: “Lão Tiết, chuyện tôi nhờ anh cố gắng điều tra rõ trong vòng một ngày."

"Một ngày?" Trong điện thoại truyền đến tiếng nói khó chịu của Tiết Vạn Nhạc: “Con mẹ nó anh coi tôi là thần tiên à! Tình huống ở kinh thành như thế nào không phải anh không rõ, trong một tuần tôi điều tra rõ được cho anh thì anh nên cám ơn trời đất đi! Còn một ngày! Anh thật là đứng nói chuyện không đau eo!"

Nghe Tiết Vạn Nhạc phàn nàn, Lâm Vũ nhịn không được mở miệng: “Có khó khăn gì thì cứ việc nói ra."

"Anh chờ một chút, tôi..." Tiết Vạn Nhạc cứng rắn nói được một nửa thì đột nhiên ý thức được giọng nói này không đúng, trong đầu đột nhiên loé lên một cái rồi lập tức hỏi dò: "Lão... Lão đại?”

"Ừm." Lâm Vũ nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi lại nói: "Có khó khăn gì thì cứ việc nói ra, cần gì thì tôi tận lực giải quyết hết cho.”

"Không, không có!" Tiết Vạn Nhạc lập tức đổi giọng: “Trong vòng một ngày thuộc hạ nhất định điều tra rõ!"

Nghe xong lời này, Lạc Trường Phong lập tức thầm chửi mẹ nó.

Tên chết tiệt Tiết Vạn Nhạc này, mình nhờ anh ta điều tra thì không biết xấu hổ nói cái gì trong vòng một tuần có thể tra rõ đã là thắp nhang cầu nguyện!

Kết quả Lâm Vũ mới mở miệng anh ta đã lập tức biến thành một ngày!


Chờ về sau anh ta nhờ mình điều tra chuyện gì giúp thì nhất định phải làm thịt một vố tol

"Anh xác định không?" Lâm Vũ hỏi lại.

"Nguyện lập quân lệnh!" Tiết Vạn Nhạc chắc chắn nói.

"Vậy thì không cần." Lâm Vũ cười nhạt một tiếng: “Tôi hiểu tình hình ở kinh thành, như vầy đi, điều tra rõ mạng lưới quan hệ chủ yếu là được, những con muỗi con ruồi kia thì không cần xem kỹ! Mặt khác nếu ai ngăn cản thì bảo tới tìm tôi!"

"Vâng! Thuộc hạ lập tức làm!"

Vừa dứt lời, Tiết Vạn Nhạc đã cúp điện thoại.

Nhìn dáng vẻ hận đến nghiến răng của Lạc Trường Phong, Lâm Vũ không khỏi cười ha hả.

Lạc Trường Phong bất đắc dĩ cười một tiếng rồi hỏi: "Chúng ta chờ điều tra rõ mạng lưới quan hệ của Tống gia rồi mới ra tay sao?”


"Đúng vậy." Lâm Vũ khẽ gật đầu: “Nếu Tống gia liên quan đến nhiều bản án như vậy thì mượn cơ hội lần này tra rõ một lần luôn!"

Mặc dù chỉ những gì Lạc Trường Phong tra được hiện tại đã đủ để Tống gia bị chôn vùi, nhưng như thế còn chưa đủ!

Đã điều tra đến mức này thì cũng nên tóm gọn những yêu ma quỷ quái kia một mẻ.

Câu nói thiện ác đến cuối cùng sẽ có báo ứng chính là như thế.

Lạc Trường Phong hiểu ý Lâm Vũ nên lại hỏi: "Vậy tiếp theo chúng ta làm thế nào?"

Lâm Vũ nhếch miệng lên: “Anh không muốn đi chiếu cố cao thủ trong biệt viện Thanh Sơn kia sao?"

Lạc Trường Phong nghe vậy thì đôi mắt lập tức sáng lên.