Lâm Vũ trở về bên cạnh mẹ mình.

“Tiểu Vũ, có phải con lại dùng thân phận Mục Bắc Vương kia để chèn ép người khác không?”

Tuyên Vân Lam nhìn về phía đám người Nghiêm Quân Thịnh một cái, rồi nhìn Lâm Vũ với ánh mắt trách móc: “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có hơi một tý là lại lấy thân phận ra chèn ép người, như vậy thì có khác gì với cái đám ở thế bắt nạt người kia? Không tốt cho thanh danh của con đâu.”

“Mẹ, mẹ yên tâm, con biết mà.”

Lâm Vũ mỉm cười, lại không giải thích gì thêm.

Cách biệt mười lăm năm, lại được nghe tiếng dạy bảo của mẹ, thật là tốt!

Tuyên Vân Lam muốn nói thêm gì đó, Thẩm Vũ Nông lại cười rộ lên: “Vân Lam, Tiểu Vũ tự có chừng mực mài Nếu nó dùng thân phận Mục Bắc Vương để chèn ép người khác thì đám người kia đã sớm trở thành người chết rồi!”

Tuyên Vân Lam mười lăm năm không tiếp xúc với xã hội, cũng không biết những chuyện lớn trong xã hội.

Bà cùng lắm chỉ biết thân phận Mục Bắc Vương này có chút lợi hại, lại không biết thân phận này đại diện cho điều gì.

“Chú Thẩm, chú chiều nó quá!"

Tuyên Vân Lam cũng bó tay, mỉm cười rồi cũng không cằn nhằn thêm nữa: “Chúng ta về thôi, tìm người lập bia mộ cho họ.”

Dời mộ thì không cần nhưng lập bia mộ thì nhất định cần.


Chỉ cần dòng chính của Lâm gia chưa chết hết, thì đều phải lập bia mộ cho. bọn họ.

“Không cần tìm người đâu.” Lâm Vũ lắc đầu: “Bia này để con tự làm!” Nói xong, Lâm Vũ nhìn xung quanh.

Ngay lập tức, ánh mắt hắn nhìn trúng một tảng đá nặng chừng trăm nghìn cân.

Nâng chiến đao Vô Phong lên, nhưng lại không rút ra khỏi vỏ.

Chiến đao Vô Phong đã uống máu tươi của Lâm Đông Lai, nếu không phải đại chiến thì không cần rút ra khỏi vỏ.

Trong nháy mắt, gió lớn nổi lên.

Mây trời cũng vì vậy mà thay đổi.

Lâm Vũ phóng người lên, người chưa đến, thế đao đã lao đi.

Trong nháy mắt, đất đá bay tứ phía, cát bụi mù mịt.

Đôi mắt Lâm Vũ sáng như đuốc, chiến đao Vô Phong thỏa sức phát huy. “Công lực của Mục Bắc Vương lại tiến thêm một bước rồi!”

Nhìn cảnh tượng cách đó không xa, Tiết Vạn Nhạc không khỏi cảm khái: “Không biết chúng ta lúc còn sống có thể đuổi kịp tới trình độ đó hay không.”

Ba người đồng thời gật đầu, trên khuôn mặt là sự cảm khái vô cùng. “Đây...đây còn là người không?”


Tuyên Vân Lam lẩm bẩm một mình, ngơ ngác nhìn bóng dáng của con trai, trên mặt là vẻ mơ hồ.

“Ngài ấy là thần!”

Ánh mắt Lạc Trường Phong nóng rực, vẻ mặt sùng bái. Tiết Vạn Nhạc gật đầu.

Bạch Diệu Thủ cũng cảm khái: “Cho dù là thần linh thì cũng chỉ đến thế mà thôi!”

“Xùy!" Ninh Loạn hừ giọng: “Thần đã tính là gì? Chiến đao Vô Phong gặp thần giết thần, gặp quỷ diệt quỷ!”

Nghe mấy người đó nói chuyện, Tuyên Vân Lam vẫn luôn im lặng.

€ó trời mới biết con trai rốt cuộc đang làm gì, vậy mà lại có thể khiến bốn thuộc hạ sùng bái đến vậy.

Nhưng mà, con trai bà giờ đây, cũng coi như xứng đáng được người khác sùng bái!

Ngay cả người làm mẹ như bà, cũng đều phải sùng bái nó mà!

Đám người Nghiêm Quân Thịnh ở phía xa đã sớm bị cảnh tượng này dọa sợ chết khiếp.

Người nào cũng trợn trừng mắt ra nhìn, con ngươi như muốn rơi ra ngoài. Một đao của Ninh Loạn đã khiến bọn họ tê dại cả da đầu rồi.

Cảnh tượng trước mắt này lại càng khiến cho bọn họ sợ vỡ mật.

“Tôi rốt cuộc đã chọc phải nhân vật gì vậy hả!”

Vẻ mặt Nghiêm Quân Thịnh tuyệt vọng, trong lòng không ngừng kêu than. Dưới sự quan sát của đám người, Lâm Vũ cuối cùng cũng khắc xong bia mộ. Tiên phụ Lâm Thị Văn Thao chi mộ!

Lâm Công Đồng Minh chi mộ!

Hai bia mộ cao to, chữ bên trên như rồng bay phượng múa, vô cùng bắt mắt.