Nhà mới ư?

Tuyên Vân Lam im lặng, chìm trong suy nghĩ. "Tạm thời chuyện này đừng vội vàng!"

Một lúc lâu sau, bà ấy mới nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Thẩm gia nhiều người, náo nhiệt, có thể khiến tính cách của em gái con dần dần trở nên vui vẻ hơn!"

"Hơn nữa Thẩm gia có đại ân đối với chúng ta, nếu bây giờ chuyển đi, ông nội con sẽ cho rằng con chê bai Thẩm gia!"

"Ngoài ra, chúng ta sống ở Thẩm gia cũng sẽ giúp con và Khanh Nguyệt bồi dưỡng tình cảm."

Tất nhiên bà ấy không thích cảm giác ăn nhờ ở đậu nhà người khác.

Nhưng trong thâm tâm bà ấy biết rõ, với quyền thế của con trai mình, Thẩm gia không sợ hắn đã là tốt lắm rồi chứ đừng nói đến việc bắt nạt họ.

Việc chuyển khỏi Thẩm gia rất dễ dàng, nhưng họ có rất nhiều điều phải cân nhắc. Quả thực, quan trọng nhất là sợ phía Thẩm Vũ Nông sẽ có suy nghĩ khác.

"Ừm... là con suy nghĩ chưa thấu đáo! Vậy thì con nghe lời mẹ, chúng ta sống ở đây trước đã."

Vì mẹ không đồng ý nên Lâm Vũ cũng không nói thêm gì nữa. Hơn nữa, những cân nhắc của người mẹ cũng có lý.

Hắn và mẹ mình có những ưu tiên không giống nhau.


Hắn vẫn hy vọng em gái mình có thể dần dần trở nên vui vẻ trong môi trường náo nhiệt.

Mười lăm năm qua con bé đã phải chịu đựng quá nhiều, hắn chỉ mong em gái mình có thể tận hưởng mọi thứ mà một cô gái ở độ tuổi này nên tận hưởng. Nếu có thể, thậm chí hắn còn hy vọng em gái mình sẽ có được một tình yêu đẹp.

Suốt quãng đời còn lại, chỉ mong em gái luôn được vui vẻ, hạnh phúc.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Tuyên Vân Lam trở về phòng chăm sóc Lâm Thiển, đuổi Lâm Vũ ra ngoài.

Cách nói mỹ miều là bảo hắn đi bầu bạn với Thẩm Vũ Nông nhưng thực tế, mục đích là để hắn và Thẩm Khanh Nguyệt bồi dưỡng tình cảm.

Khi bước ra ngoài, đúng lúc Thẩm Vũ Nông đang uống trà, trên môi nở nụ cười.

Những người còn lại trong Thẩm gia ngồi xung quanh Thẩm Vũ Nông và trò chuyện.

Khi Lâm Vũ xuất hiện, trong nhà đột nhiên im lặng, ngoại trừ Thẩm Vũ Nông và Thẩm Khanh Nguyệt, rất ít người dám nhìn hắn.

Lâm Vũ rất hào phóng, không truy cứu tội mạo phạm trước đây của họ, nhưng với thân phận của Lâm Vũ, họ thực sự không thể thoải mái trước mặt hắn.

Thẩm Vân Nông không để tâm, gọi Lâm Vũ tới uống trà, sau đó lo lắng hỏi: “Tâm trạng của Tiểu Thiển thế nào rồi?”


"Tốt hơn nhiều so với lúc thức dậy rồi ạ."

Lâm Vũ mỉm cười nhẹ nhõm: "Không phải chuyện một sớm một chiều, phải từ từ a"

Khi mới 5 tuổi Lâm Thiển bị nhốt lại. Mười lăm năm chỉ có mẹ ở bên. Những người từng gặp cũng ít đến đáng thương.

Trong tình huống này, không thể lập tức khiến cô ấy trở nên hoạt bát và vui vẻ được.

“Vậy thì tốt.” Thẩm Vũ Nông thở phào nhẹ nhõm, im lặng một lát rồi nói: “Tiểu Vũ, ông muốn bàn bạc với cháu một chuyện.”

"Ông nội, ông đừng khách sáo với cháu nữa."

Lâm Vũ mím môi nói: "Ông có chuyện gì thì cứ căn dặn cháu là được rồi."

"Vậy ông nói thẳng nhé." Thẩm Vũ Nông đặt ly trà xuống, có chút xấu hổ nhìn Lâm Vũ: "Cháu biết đấy, hiện tại chuỗi tiền vốn của Thẩm gia chúng ta có chút vấn đề, ông muốn..."

"Chuyện đều tại cháu!"

Ông ấy còn chưa kịp nói xong, Lâm Vũ đã võ võ đầu, nói xin lỗi: "Là do cháu suy nghĩ chưa thấu đáo!"

Hôm qua từ lúc trở về đến nay, hắn có quá nhiều việc phải làm, trải qua buồn vui lẫn lộn, hắn quả thực đã bỏ bê Thẩm gia.

Hắn biết rằng ngay cả khi mình thay Thẩm gia trả nợ cho Mạnh gia, chuỗi vốn của Thẩm gia vẫn sẽ ở tình trạng rất tồi tệ.

Không có đủ vốn để bổ sung, công ty của Thẩm gia vẫn đang gặp khó khăn.