Lý Tứ Phúc nhìn Trần Kiệt với vẻ mặt dữ tợn và gầm lên: "Trả tiền! Nếu không chúng ta sẽ chết cùng nhau!"

"Được, tôi sẽ trả lại tiền cho anh!" Trần Kiệt nghiến răng nghiến lợi liếc nhìn Lý Tứ Phúc: "Đi theo tôi!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [ABO] Nợ Đào Hoa Đeo Bám
2. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
3. Ngươi Này Yêu Diễm Tiểu Tiện Hóa
4. Sắc Dịch Huân Tâm
=====================================

Nói xong, hắn ta vòng qua bên cạnh Lý Tứ Phúc và đi thẳng đến văn phòng của mình.

Lý Tứ Phúc lập tức đi theo, khi vừa bước vào văn phòng, một dùi cui điện đã đập vào đầu anh ta.

Không chút phòng thủ, Lý Tứ Phúc ngay lập tức bị đánh chảy máu đầu. Anh đang định phản kích thì một dòng điện cực mạnh quét qua cơ thể. Toàn thân Lý Tứ Phúc run rẩy và ngã xuống đất.

"Dám gây sự với tao à!"


Trần Kiệt tay cầm dùi cui điện, đá mạnh vào thắt lưng của Lý Tứ Phúc, hắn ta cười điên cuồng và nói: "Một kẻ tàn phế mà cũng dám uy hiếp tao ư?"

Lý Tứ Phúc tuy đau đớn nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi, thậm chí không hề phát ra một tiếng kêu nào.

Trần Kiệt chưa hả giận lại đá mạnh thêm hai cái nữa.

Anh ta vẫn im lặng chỉ di chuyển đầu đầy khó khăn và dùng áo choàng để lau máu trên đầu.

Trần Kiệt đã hả giận, không thèm nhiều lời với Lý Tứ Phúc nữa nên đã gọi người ném anh ta ra ngoài.

Lý Tứ Phúc yếu ớt, mất hết sức phản kháng, bị hai nam nhân viên bán hàng trẻ tuổi khỏe mạnh lôi ra ngoài.

Một nam nhân viên bán hàng vô tình giãẫm phải áo choàng của anh ta.

"Áo choàng! Áo choàng của tôi!"

Lý Tứ Phúc hét lên, không biết sức mạnh từ đâu ra, anh ta đột nhiên thoát khỏi tay hai nam nhân viên bán hàng và loạng choạng lao về phía chiếc áo choàng.

Chưa bước được hai bước, anh ta lại ngã xuống đất.

Lý Tứ Phúc không quan tâm đến cơn đau, khó khăn bò về phía chiếc áo choàng.

"Ôi, có vẻ như thứ này rất quan trọng với mày!" Trần Kiệt thấy vậy, trên mặt lộ ra nụ cười hung hấn và bước tới, túm lấy áo.

choàng trên mặt đất, cười nói: "Chất liệu không tệ! Dùng làm giẻ lau chắc là khá tốt.”

"Mày dám!"

Hai mắt Lý Tứ Phúc lập tức đỏ như máu, tức giận gầm lên: "Nếu dám sỉ nhục áo choàng của lang quân Bắc Cảnh, mày nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!"

"Chết không có chỗ chôn tr?"


Trần Kiệt khinh thường, cười lạnh nói: "Còn dám lải nhải với ông đây, tao sẽ mang thứ đó đi chùi mông!"

"Ai dám!"

Một tiếng hét đột nhiên vang lên bên ngoài phòng kinh doanh Cùng lúc đó, cửa kính của phòng kinh doanh vỡ tan.

Sắc mặt Lâm Vũ trâm xuống, chậm rãi đi vào phòng kinh doanh.

"Dám sỉ nhục áo choàng lang quân Bắc Cảnh chính là sỉ nhục lang quân Bắc Cảnh!"

Đôi mắt lạnh lùng của Lâm Vũ đầy sát ý, như tử thần nhìn chằm chằm vào. Trần Kiệt.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Hắn ra không khỏi hoảng sợ, hung hấn hét lên: “Thật là to gan, dám đập vỡ cửa phòng kinh doanh của chúng tôi! Tôi nói cho anh biết, hai cánh cửa này trị giá vài chục ngàn tệ, tốt nhất anh nên bồi thường đi. Nếu không, tôi sẽ không tha cho anh đâu!"

"Không tha cho tao ư?” Lâm Vũ tiến lên một bước, một luồng không khí vô hình lao về phía Trần Kiệt.

Trần Kiệt giống như một chiếc thuyền trong cơn bão, cơ thể bay ra ngoài, va vào tường và phát ra tiếng kêu như một con lợn đang bị giết thịt.

Chiếc áo choàng trong tay hắn ta cũng bay lên nhưng nó lại bay về phía Lâm Vũ.


Cảnh tượng này ngay lập tức khiến mọi người trong phòng kinh doanh sợ chết khiếp.

Lâm Vũ nắm lấy chiếc áo choàng, nhanh chóng bước tới dìu Lý Tứ Phúc, khoác chiếc áo choàng lên người anh ta, mắt đỏ hoe và hét lên: "Tại sao gặp khó khăn lại không đến tìm tôi?"

Lý Tứ Phúc cười nhẹ: “Chuyện nhỏ này tôi có thể tự mình giải quyết được...”

“Đây là cách giải quyết của anh sao?”

Lâm Vũ vừa đau lòng vừa tức giận, hận không thể tát anh ta hai cái.

Lý Tứ Phúc cười ngượng ngùng, cúi đầu không nói gì.

Lâm Vũ nhìn anh ta một cái, dìu anh ta ngồi xuống bên cạnh, lạnh lùng nhìn Trần Kiệt đang gào thét thảm thiết: "Mày có biết tại sao lang quân Bắc Cảnh bọn tao lại mặc áo choàng không? Mày có biết hậu quả của việc sỉ nhục áo choàng lang quân Bắc Cảnh không?”

"Không... Tôi không biết." Trần Kiệt run rẩy trả lời. "Được, vậy bây giờ tao sẽ cho mày biết!"

Cơ thể Lâm Vũ kiên cường, rắn rỏi như cây thông, vẻ mặt lạnh lùng bấm số điện thoại: “Có người muốn dùng áo choàng của lang quân Bắc Cảnh để lau nước tiểu! Trong vòng mười phút, hấy cho cả nước biết tại sao lang quân Bắc Cảnh lại mặc áo choàng! Hãy để tất cả mọi người biết kết cục của việc sỉ nhục áo choàng lang quân Bắc Cảnh!”