“Chúng ta đổi nơi khác ăn cơm nhé?”

Trên đường về nhà, Lý Tứ Phúc ngại ngùng đề nghị.

“Tại sao phải đổi?” Lâm Vũ lắc đầu nói: “Anh có thể ăn cơm ở nơi có hoàn cảnh như này thì sao tôi lại không thể?”

“Chuyện này khác nhau mà” Lý Tứ Phúc lắc đầu: “Dù sao thì với thân phận này của anh, ăn cơm ở nhà tôi, thật sự là không ổn! Hơn nữa, không phải anh nói còn dẫn theo cả mẹ anh đi cùng sao? Cho dù anh chịu được thì họ cũng không chịu được mài”

“Nếu như anh biết mười lăm năm qua họ đã sống như nào, thì anh sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu.” Lâm Vũ kiên trì nói.

Hoàn cảnh ư?

Hoàn cảnh trong nhà của đội trưởng cũ có tệ đến đâu cũng không thể tệ hơn Vô Cốt Mộ kia được!

Hắn tin rằng, mẹ và em gái đều sẽ không oán giận gì đâu.


Thẩm Khanh Nguyệt, có lẽ sẽ có chút không quen, nhưng cũng sẽ không chê bai.

Dưới sự kiên trì của ba người Lâm Vũ, Lý Tứ Phúc cuối cùng cũng đành chịu thua mà đồng ý.

Bọn họ mua thức ăn mang về nhà, Lý Tứ Phúc không khỏi bị mẹ già mắng cho. một trận.

Lý Tứ Phúc cười hề hề, cũng không cãi lại. Cuối cùng vẫn phải nhờ Lâm Vũ giải vây, Lý Tứ Phúc mới có thể giải thoát.

Biết được bọn họ sẽ ở lại ăn cơm, bà ấy cũng không giáo huấn cái thằng con hư đốn Lý Tứ Phúc nữa, vội vàng thu dọn nhà cửa.

Gia đình Lâm Vũ cũng phụ một tay.

Thẩm Khanh Nguyệt tuy là cao quý, nhưng cũng vẫn giúp đỡ một số việc vừa sức.

Không lâu sau đã dọn ra được một chỗ đủ cho sáu người ngồi ăn cơm.

Đồ ăn được dọn lên bàn, rượu cũng được mang lên bàn.

Khi Lâm Vũ chạm ly cùng Lý Tứ Phúc được vài lần, Tuyên Vân Lam trừng mắt với Lâm Vũ nói: “Trở về nhất định phải mua nhà cho đội trưởng cũ của con, rồi sắp xếp công việc đàng hoàng cho cậu ấy, nếu không thì đừng có trách mẹ không nhận đứa con trai là con!”

“Không cần đâu!”

Lâm Vũ và Lý Tứ Phúc đồng thời lên tiếng.

Tuyên Vân Lam bọn họ đều ngẩn ra, nhìn Lâm Vũ với vẻ khó hiểu.


Lý Tứ Phúc từ chối, bọn họ cũng đoán trước được.

Dù gì, Lý Tứ Phúc thà đi nhặt rác kiếm sống cũng không muốn nhờ Lâm Vũ trợ giúp, bọn họ đều biết, đây là lòng tự trọng của một người đàn ông.

Cho nên Tuyên Vân Lam mới bày ra dáng vẻ của một bà mẹ nghiêm khắc để ép Lâm Vũ, coi như biến tướng thành ép Lý Tứ Phúc phải nhận món quà từ Lâm Vũ.

Nhưng sự từ chối của Lâm Vũ lại nằm ngoài dự tính của bọn họ.

Bọn họ đều cho rằng, Lâm Vũ sẽ thuận theo lời nói của Tuyên Vân Lam mà làm tới.

Nhận ánh mắt nghỉ ngờ của mọi người, Lâm Vũ khẽ cười, lại cho bọn họ một ánh mắt trấn an.

Chuyện này, hắn biết nên giải quyết thế nào. Sau khi tiếp tục uống cùng Lý Tứ Phúc thêm vài chén, Lâm Vũ mới cười lớn,

thương lượng cùng anh ta: n mua nhà sẽ sớm được trả về cho anh, tới lúc đó, tôi lại cho anh vay ít tiền, chúng ta hợp tác mở một công ty nhỏ!”

“Tiểu Lâm, tôi hiểu ý tốt của anh, nhưng mà thật sự không cần!


Lý Tứ Phúc cảm kích nói: “Tuy tôi hai bàn tay trắng, nhưng cũng có thể tự nuôi được hai mẹ con tôi, nếu vẫn còn coi tôi là đội trưởng cũ của anh, thì hãy giữ lại cho tôi chút tôn nghiêm cuối cùng!”

Trong lòng anh ta như có tấm gương sáng, nhìn rõ mọi chuyện.

Nói là hợp tác mở công ty, thực ra chỉ là tặng tiền cho anh ta theo một cách khác mà thôi.

Sự cứng cỏi trong con người anh ta không cho phép anh ta nhận quà từ Lâm Vũ.

“Nghe tôi nói xong đã!” Lâm Vũ nhấc bình rượu lên, lại rót cho Lý Tứ Phúc một ly đầy: “Không phải anh nói là thu phế liệu có lợi nhuận rất khả quan hay sao? Chúng ra mở một công ty thu mua phế liệu đàng hoàng, kiếm được tiền rồi nên chia thế nào thì chia thế ấy! Như vậy không quá đáng chứ?”

“Đúng đó, đội trưởng!” Thẩm Khanh Nguyệt lúc này mới phản ứng kịp, khuyên vào: “Lâm Vũ cùng lắm cũng chỉ gọi là đầu tư, bây giờ đầu tư làm ăn chẳng phải là một chuyện rất bình thường hay sao? Hiện nay những công ty lớn, có bao nhiêu công ty không phải kêu gọi đầu tư dần dần mà thành chứ?”

“Chuyện này...” Lý Tứ Phúc im lặng, không biết nên nói gì. “Nếu anh cảm thấy đầu tư không được thì tôi cho anh vay tiền.”