"Thẩm Khanh Nguyệt, nhất định là Thẩm Khanh Nguyệt đang giở trò..."

Tô Thanh Y đi ra sở công thương với gương mặt rất dữ tợn, trong mắt đều là oán hận.

Mặc dù cô ta không biết tại sao Thẩm Khanh Nguyệt lại liên hệ được với người phụ trách trong nước của Romanee-Conti, nhưng cô ta dám khẳng định chuyện này có liên quan đến Thẩm Khanh Nguyệt.

Họ bán hàng nhái cao cấp của Romanee-Conti không phải chuyện mới một ngày hai ngày, trước kia chưa từng xảy ra vấn đề.

Dù sao người biết rượu này không ít, nhưng từng uống qua lại quá ít.

Cả những triệu phú tỷ phú trong nước cũng không có bao nhiêu người từng uống.

Chỉ cần mùi vị không quá kém thì người bình thường căn bản không đánh giá ra được.

Nhưng hôm nay bọn Thẩm Khanh Nguyệt vừa đến, lại vừa vặn gọi hai chai rượu kia, kết quả liền xảy ra chuyện!

Bảo chuyện này không liên quan đến Thẩm Khanh Nguyệt thì đánh chết cô †a cũng không tin!

Trên thế giới làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được? "Chát!"

Lưu Thiên Hào mặt mũi âm trầm xoay người lại, trở tay tát mạnh một cái lên mặt Tô Thanh Y.


Tô Thanh Y đột nhiên ngừng nói, sờ gương mặt đau rát của mình mà ngơ ngác nhìn Lưu Thiên Hào.

"Cô biết sự ngu xuẩn của mình đã làm chúng ta tổn thất bao nhiêu không?” Lưu Thiên Hào lửa giận ngút trời mà hét lớn: "Một trăm triệu! Phía hãng rượu Romanee-Conti bắt chúng ta đền một trăm triệu!"

"Không phải chỉ có một trăm triệu sao?" Trên mặt Tô Thanh Y treo đầy nước mắt, nghẹn ngào khóc rống nói: "Hai năm qua tôi kiếm được cho Trân Tu Các đâu chỉ một trăm triệu đúng không? Chỉ vì một trăm triệu mà ông lại đánh tôi?"

"Chát!"

Lại một cái tát giáng xuống.

Lưu Thiên Hào hai mắt đỏ rực mà quát: "Là đô la Mỹ! Một trăm triệu đô la MỹI"

Đô... la Mỹ?

Mặt Tô Thanh Y cứng lại, tiếng khóc cũng lập tức ngừng.

Một trăm triệu đô la Mỹ tương đương với sáu bảy tỷ Nhân Dân Tệ?

Phía Romanee-Conti điên rồi sao mà dám tham lam vô độ như thế?


"Gào đi, tại sao không gào nữa?" Hai mắt Lưu Thiên Hào phun lửa nhìn Tô Thanh Y: “Tần thiếu đang trên đường đi đến nhà hàng, tự cô đi giải thích với ngài ấy đi!"

Nói xong, Lưu Thiên Hào mặc kệ Tô Thanh Y khóc sướt mướt mà nổi giận đùng đùng đi đến xe của mình.

Trong lòng Tô Thanh Y run lên, cảm giác lạnh lẽo ập vào đầu làm nước mắt lập tức ngừng lại.

Mãi đến khi Lưu Thiên Hào nổ máy thì Tô Thanh Y mới sợ xanh mặt chạy tới.

Trong Trân Tu Các, Tân Khuyết ngồi trong một căn phòng chỉ dành riêng cho. người của Tần gia, sắc mặt liên tục thay đổi.

Tân Khuyết là đời thứ ba của Tân gia, cũng là cháu trưởng của Tần gia.

Lúc Tân Khuyết mười tám tuổi, ông nội của anh ta là Tân Mộ Vân đã giao Trân Tu Các cho anh ta xem như quà trưởng thành.

Bảy tám năm trôi qua, Tân Khuyết cũng dựa vào Trân Tu Các mà kiếm được đầy bồn đầy bát, nhờ vậy mới bước vào hàng ngũ Tứ thiếu Giang Bắc.

Nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi, Tứ thiếu Giang Bắc ngày xưa chỉ còn lại một mình anh ta.

Mấy ngày trước Lâm gia và Triệu gia liên tục xảy ra chuyện. Không biết vị kia của Lâm gia còn sống hay chết, vị kia của Triệu gia đã vào tù, Mạnh Húc của

Mạnh gia đã đính hôn và triệt để rời khỏi danh sách Tứ thiếu Giang Bắc.

Mới mấy ngày mà Tứ thiếu tung hoành Giang Bắc đã triệt để sụp đổ tan tành.

Nghĩ đến Mạnh Húc, trên mặt Tân Khuyết lại tràn đầy phẫn nộ.