Lâm Vũ ngước mắt nhìn Mạnh Húc trong bộ dạng như chó chết.

Mũi của hắn ta bầm tím, mặt sưng húp, khóe miệng vẫn còn vết máu.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Vũ giơ ngón tay lên, chỉ vào vết thương trên mặt Mạnh Húc.

Một người trong đó cúi đầu đáp: "Trên đường tới đây quá ồn ào, hắn liên tục rêu rao Mạnh gia lợi hại thế nào nên chúng tôi đã cho hắn hai cú đấm để hắn câm miệng."

Lâm Vũ gật đầu: "Tôi biết rồi, lui xuống đi!"

Hai người cúi đầu đáp lại, thả Mạnh Húc ra và bước sang một bên.

Vừa buông tay ra, Mạnh Húc yếu ớt ngã xuống đất như một vũng bùn.

Lâm Vũ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Mạnh Húc: “Nghe nói anh muốn dùng số tiền Thẩm gia nợ Mạnh gia để ép Khanh Nguyệt phải cưới mình?”

Đối mặt với ánh mắt của Lâm Vũ, Mạnh Húc đột nhiên run lên vì sợ hãi, nước mắt rơi xuống lã chã.

"Bụp!"


Ninh Loạn đá Mạnh Húc một cái, nghiêm nghị nói: "Mục Bắc Vương hỏi mà mày dám không trả lời sao?"

Cú đá của Ninh Loạn không hề nhẹ.

Vẻ mặt Mạnh Húc vô cùng đau đớn, nhưng hắn ta nghiến răng nghiến lợi, mặc cho nước mắt rơi xuống cũng không nói gì.

"Dám tỏ ra cứng rắn trước mặt tao à?"

Trong mắt Ninh Loạn lóe lên vẻ lạnh lùng, anh ta lại đá thêm một cái.

"Răng rắc!"

Tiếng xương gãy vang lên rất rõ ràng, khiến da đầu của mọi người trong Thẩm gia tê dại.

Thật hung hãn!

Một cú đá mà đã khiến Mạnh Húc gãy xương!

Thiếu gia Mạnh gia trước mặt còn không bằng một con chó!

Lần này, cơn đau trên người Mạnh Húc càng trở nên mạnh hơn, những giọt mồ hôi không ngừng rơi xuống, răng cắn đến chảy máu, nhưng hắn ta vẫn nghiến răng chịu đau lăn lộn khắp mặt đất.

Nhìn cảnh tượng này, người của Thẩm gia đều thầm bội phục hắn ta.

Mạnh Húc này còn có vài phần cốt khí!

Ngay cả sau khi bị đánh đến như vậy mà cũng không kêu một tiếng nào. Nếu là họ thì họ đã khóc cha khóc mẹ xin tha từ lâu rồi.

Lúc này, trong lòng Mạnh Húc vô cùng khốn khổ.

Đương nhiên là hắn ta muốn hét lên, đương nhiên muốn xin tha, nhưng lại không dám lên tiếng.

Cơn đau do gãy ngón tay vẫn còn in rõ trong kí ức, nếu dám nói thì ngón tay cũng không thể giữ được nữa.


Thấy Mạnh Húc vẫn không lên tiếng, Ninh Loạn càng tức giận hơn.

Ngay lúc Ninh Loạn chuẩn bị ra tay lần nữa thì Lâm Vũ giơ tay ngăn cản.

Anh ta không cam tâm liếc nhìn Mạnh Húc rồi lùi lại.

Lâm Vũ đại khái đoán được nguyên nhân Mạnh Húc không chịu trả lời, bình tĩnh nói: "Tôi cho phép anh nói!"

Nghe Lâm Vũ nói vậy, Mạnh Húc cảm giác như được ân xá, lập tức kêu lên: "Mục Bắc Vương, tôi... tôi sai rồi, xin anh tha mạng cho tôi, tôi... tôi không dám nữa, xin anh... hãy tha cho tôi...hu hu..."

Mạnh Húc vừa khóc vừa nói, trên mặt những người của Thẩm gia vừa rồi vốn tưởng rằng Mạnh Húc có chút cốt khí đột nhiên cảm thấy đau rát.

Thì ra không phải Mạnh Húc có cốt khí mà là trước mặt Lâm Vũ hắn ta không dám nói!

Đường đường là thiếu gia Mạnh gia, là nhân vật có máu mặt ở Giang Bắc, Lâm Vũ không mở lời, hắn ta lại không dám nói gì.

Đây chính là uy thế của Mục Bắc Vương sao?

Lâm Vũ thờ ơ nhìn Mạnh Húc: “Anh có biết Thẩm gia có ơn cứu mạng với tôi không?”

"Tôi không biết!"


Mạnh Húc khóc lóc kêu lên: "Nếu biết Thẩm gia có ơn với anh, dù cho tôi trăm ngàn lá gan tôi cũng không dám làm như vậy! Cầu xin anh, xin hãy tha cho tôi..."

Mạnh Húc sợ chết khiếp.

Trong mơ cũng chưa bao giờ ngờ rằng Thẩm gia lại có hậu thuẫn như vậy.

Nghĩ đến những gì Mạnh gia đã làm, Mạnh Húc không khỏi buồn bã kêu lên: Trời diệt Mạnh gia rồi!

Lâm Vũ đang định mở miệng thì bên ngoài đột nhiên vâng lên tiếng động cơ gầm rú.

Nhìn về hướng đó, hàng chục chiếc xe đang lao nhanh về phía Thẩm gia.

Trong nháy mắt, đoàn xe lao thẳng vào cổng Thẩm gia.

Xe còn chưa kịp dừng hẳn, hàng chục người đã nhanh chóng bước xuống xe.

"Hay lắm, Thẩm Vũ Nông, dám động vào cháu trai của Mạnh Chương Bình tôi! Có tin, lão phu sẽ san bằng Thẩm gia không?"

Mạnh Chương Bình còn chưa xuống xe, giọng nói giận dữ vang vọng khắp Thẩm gia.