"Chàng trai, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?"

Khi đám người Lâm Vũ chưa kịp lên tiếng, lão phu nhân đã hỏi Lâm Vũ.

"Tất nhiên là từng gặp rồi."

Lâm Vũ gật đầu cười nói: "Năm đó, khi Lạc lão gia tử qua đời vì bạo bệnh, tôi đã cùng người nhà đến viếng."

"Chẳng trách tôi thấy hơi quen." Lão phu nhân hiểu ra, lại hỏi: "Cậu tên là gì?” "Lâm Vũ." "Lâm Vũ?”

Sắc mặt lão phu nhân đột nhiên thay đổi, kinh ngạc ngạc hỏi: "Cậu là con trai của Lâm Văn Thao và Tuyên Vân Lam ư?"

Lão phu nhân vừa dứt lời, mọi người của Lạc gia đều sửng sốt. Nói tới Lâm Vũ, bọn họ có thể không nhớ nhưng nhắc đến Lâm Văn Thao và Tuyên Vân Lam,

bọn họ không thể không biết.

Điều này không phải vì họ có danh tiếng mà là vì những biến cố của Lâm gia mười lăm năm trước đều được mọi người biết đến.


Chẳng trách hắn tự cho rằng mình là vị hôn phu của Thẩm Khanh Nguyệt.

Họ biết Thẩm gia và Lâm gia có hôn ước, chỉ là đứa con trai bị Lâm gia bỏ rơi này đột nhiên cùng Thẩm Khanh Nguyệt đến nhà, không biết là có ý gì?

Lâm Vũ mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."

"Hoá ra là hậu duệ của bạn cũ! Nhắc đến chuyện này, nhà các cậu quả thật rất đáng thương."

Sau khi xác nhận thân phận của Lâm Vũ, lão phu nhân nhẹ nhàng thở dài, mời bọn họ tới gian nhà chính ngồi.

Lâm Vũ mỉm cười không nói gì cùng với Thẩm Khanh Nguyệt vào nhà rồi ngồi xuống.

"Đúng rồi, hôm nay mọi người đến đây là muốn làm gì?”

Lão phu nhân nhìn hai người với ánh mắt khó hiểu, nói thẳng vào vấn đề: “Nếu có chuyện gì thì nói ngắn gọn thôi. Chúng tôi còn đang họp gia tộc, không thể trì hoãn quá lâu được.”

Thẳng thắn, tôi thích!

Lâm Vũ khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Thẩm Khanh Nguyệt: “Em nói đi.”

"Thôi, tốt nhất là anh tự mình nói đi." Thẩm Khanh Nguyệt liên tục xua tay.

Theo cách nói của mình thì hôm nay cô đến đây để hóng hớt.

Cô cố gắng chỉ mang theo tai và mắt, không mang theo miệng.

"Được, vậy thì để anh nói."


Lâm Vũ cũng không ép buộc cô, hắn ngước mắt nhìn lão phu nhân: "Hôm nay tới đây, Lâm Vũ chỉ muốn hỏi lão phu nhân một câu."

"Lại còn hỏi lão phu nhân, cậu cho rằng mình là ai?"

“Đúng vậy, cậu nghĩ mình là nhân vật tâm cỡ sao?”

"Từ khi nào đến lượt cậu tới Lạc gia tôi chất vấn?"

"Nếu không phải vì nể mặt ông Lâm và cha mẹ cậu, bây giờ tôi đã đuổi cậu ra ngoài rồi!"

Lời của Lâm Vũ lập tức khiến mọi người trong Lạc gia tức giận.

Một đứa con trai bị Lâm gia bỏ rơi, một người sống dở chết dở của Thẩm gia lại dám công khai đến Lạc gia để chất vấn? Hơn nữa, còn là hỏi lão phu nhân?

Đây là đang coi thường Lạc gia! "Im lặng hết cho tôi!" Lão phu nhân hét lên để ngăn cản người nhà, hứng thú nhìn Lâm Vũ: "Câu gì?"

"Lạc gia có hứng thú trở thành gia tộc số một ở Giang Bắc không?" Lâm Vũ cười thản nhiên.

Lâm Vũ vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt nhưng chỉ trong chốc lát, người của Lạc gia lại phá lên cười.


"Lạc gia tôi có trở thành gia tộc số một ở Giang Bắc hay không thì liên quan gì đến cậu?"

"Nói mà không biết ngượng! Cậu nói như thể có thể biến Lạc gia tôi trở thành gia tộc số một ở Giang Bắc vậy."

“Theo tôi thấy, có lẽ đây là thủ đoạn mượn đao giết người?” "Hiện tại, trong năm đại gia tộc giàu có ở Giang Bắc, chỉ còn lại chúng ta và Mạnh gia, nhất định là hắn đang âm mưu gây chiến giữa chúng ta và Mạnh gia!"

Trong tiếng cười, có người nghỉ ngờ Lâm Vũ có động cơ khác.

Lúc này nói đến gia tộc số một ở Giang Bắc, không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?

Kẻ đi đầu sẽ dễ dàng bị bắn chết!

Hiện nay, vị trí gia tộc số một ở Giang Bắc vô cùng nóng! Người ngồi ở vị trí này có thể bị đốt thành tro bất cứ lúc nào!

Trước đó, bọn họ đều đang thảo luận có nên rời khỏi Giang Bắc hay không, đâu ai muốn tranh giành vị trí gia tộc số một gì đó chứ?