“Anh Trương, theo như chúng tôi biết, từ năm 2000-2002, anh đảm nhiệm chức vụ Giám Đốc bộ phận Phòng Khách tại khách sạn Tuấn Li. Không biết anh có ấn tượng gì với bốn cái tên này không: Phan Bình, Thi Văn San, Vệ Dật Nam, Chu Quảng Thành?”

“…”

“Anh Trương, đề nghị anh trả lời câu hỏi.”

“Anh Trương, không giấu gì anh, vào dịp Tết Nguyên Đán năm nay, có một cô gái đã thuê phòng 809. Hiện giờ cô ấy đã có thai một cách bất thường.”

“… hèn gì các anh lại dò hỏi chuyện này…”

“Chuyện này có lẽ anh đã đoán được trước rồi đúng không, vì vậy mới liên hệ với chúng tôi một cách nhanh chóng như vậy.”

“… Đúng vậy, tôi đã đoán ra được, các anh điều tra không sai, hai năm đó tôi là giám đốc bộ phận phòng khách. Vào năm 2001, một cậu thanh niên trẻ tuổi tên là Phan Bình đã đặt phòng 809 vào ngày Tết Nguyên Đán, còn chuẩn bị cầu hôn nữa. Lúc mà tôi biết chuyện thì đã là sáng ngày Tết Nguyên Đán, phòng thì cậu ta đã đặt xong hết rồi, người cũng đã tới. Ngày cầu hôn của học trưởng cũng đặt vào ngày Tết Nguyên Đán, là Tết Nguyên Đán năm 99, là Tết Nguyên Đán đầu tiên kể từ ngày khai trương khách sạn. Lúc ấy, đại lộ Tân Giang và sông Cừ Giang còn chưa biểu diễn bắn pháo hoa chào đón năm mới nữa, trong nước cũng không có quen với khái niệm cái gì mà thế giới của hai người, buổi tối lãng mạn. Học trưởng từng đi du học cho nên anh ấy đã chọn ngày này. Khi đó, tôi còn nói với học trưởng rằng, sau khi anh ấy cầu hôn xong sẽ bảo bộ phận tuyên truyền đăng một bản tin, nói không chừng khách sạn chúng ta cũng sẽ như khách sạn nước ngoài, đặt ra truyền thống phòng dành cho cặp tình nhân dịp Tết Nguyên Đán… Tôi nghe nói chuyện của Phan Bình, chỉ là đang nghĩ đến chuyện này mà thôi. Khi đó học trưởng đã mất được hơn một năm rồi…”

“Khoảng 2 giờ sáng ngày 2 tháng 1, Thi Văn San rời khỏi khách sạn, bộ dạng thê thảm, chuyện này anh biết không?”

“Ngay ngày hôm sau, vừa đi làm là biết rồi, khách sạn Tuấn Li quản lý rất nghiêm ngặt, hơn nữa, đối mặt trực tiếp với khách hàng đều là nhân viên mới trẻ tuổi, họ đều không biết sự việc của học trưởng năm ấy. Sau khi học trưởng mất, rất ít người nhăc tới anh ấy. Nhưng hôm đó, nghe đám nhân viên trẻ này nói thế, những nhân viên cũ như chúng tôi đều nhớ tới chuyện của học trưởng. Khi đó, một đồng nghiệp của tôi còn nói rằng có thể là căn phòng đó phong thủy không tốt, không thích hợp để cầu hôn… Tôi có hơi ức chế trong lòng, sau đó mấy ngày liền tâm trạng đều không tốt. Lúc mà cô dọn vệ sinh phát hiện ra chiếc nhẫn đó rồi đưa cho chúng tôi, tôi nhìn thấy thì trong đầu tôi bỗng dưng ong ong lên.”

“Là chiếc nhẫn mà lúc đầu học trưởng của anh mua đúng không?”

“Đúng vậy, chính là chiếc nhẫn đó. Tôi nghĩ có thể là cùng một kiểu dáng, cũng có thể là nguyên nhân khác. Hôm đó, tôi còn gọi điện thoại hỏi bác trai. Ông ấy nói trước giờ chưa từng thấy chiếc nhẫn nào, có thể là học trưởng đã xử lý nó rồi. Có thể là anh ấy đã bán chiếc nhẫn đi, sau đó Phan Bình mua lại, nhưng tôi… trong lòng rất bất an… tôi cũng không biết là tại sao, chỉ biết là rất bất an.”

“Chuyện Thi Văn San nhảy sông tự sát, anh biết chứ?”

“Phóng viên đã tìm tới khách sạn rồi, tôi còn có thể không biết được sao?”

“Vào ngày Tết Nguyên Đán năm 2002, Vệ Dật Nam và Chu Quảng Thành thuê phòng, ngày hôm sau họ nói Vệ Dật Nam bị người ta cưỡng bức, vụ việc này do anh đứng ra giải quyết đúng không?”

“Đúng vậy, vào năm 2, tôi đã không còn để tâm gì mấy đến mấy chuyện này nữa, chuyện của học trưởng, chuyện chiếc nhẫn, tôi cũng không quá để tâm nữa. Việc hai người đó vào thuê phòng, gây chuyện, tôi đều cho là công việc bình thường của khách sạn, và xử lý theo lưu trình bình thường.”

“Nhưng anh đã bồi thường rất nhiều.”

“…”

“Theo thông thường mà nói thì miễn tiền, bồi thường tiền là cách bồi thường cơ bản nhất cũng là cao nhất rồi, nhưng anh lại còn tặng rất nhiều đồ, còn giúp họ đặt vé đi tham quan ngắm cảnh, thậm chí còn giúp họ mua thuốc tránh thai, cách làm này đã không còn giống với hình thức bồi thường thông thường rồi.”

“Tôi không biết. Tôi thật sự không biết lúc đó bản thân nghĩ gì mà lại làm như vậy nữa. Mãi cho đến khi họ khiếu nại chuyện đứa trẻ quậy phá, tôi mới ý thức được… ý thức rằng bản thân đang làm gì… tôi là… muốn xem thử, muốn xác nhận thử… tôi tưởng rằng bản thân đã quên rồi, nhưng thật ra không hề. Lúc mà tôi nghe được họ khiếu nại phàn nàn thì tôi biết điều mà bản thân nghĩ là đúng. Xung quanh họ căn bản là không có đứa trẻ nào sinh sống cả, tiếng cười của đứa trẻ đó… còn cả chuyện đêm Nguyên Đán mà họ đụng phải, tôi… tôi nghĩ, học trưởng, anh ấy… có lẽ…”

“Sau đó bọn họ đều rời đi cả?”

“Đúng vậy, họ rời đi cả, tôi mua vé tàu cho họ, vậy nên biết được địa điểm đích mà họ tới, sau đó đợi…”

“Anh đợi được tin tức của nơi đó, Vệ Dật Nam nhảy lầu tự sát, xảy ra chuyện ảo giác tập thể?”

“…”

“Sau đó, anh liền nghỉ việc?”

“… Tôi không biết phải làm như thế nào, chuyện này sao lại có thể xảy ra được chứ? Nhưng mà nó… tôi không có cách nào phủ nhận, tôi hy vọng là bản thân nghĩ nhiều quá rồi. Tóm lại, tôi không thể nào tiếp tục ở lại khách sạn được nữa.”

“Học trưởng của anh tên Tiêu Chính, đúng không?”

“Các anh…”

“Chúng tôi điều tra được bố mẹ anh ta đều qua đời rồi, anh có biết mộ của anh ta ở đâu không?”

“Các anh muốn làm gì?”

“Anh không biết phải làm như thế nào, nhưng chúng tôi thì biết.”

“Tôi… Tôi ghi địa chỉ cho các anh.”

“Cảm ơn. Hy vọng anh có thể cho chúng tôi biết một chút, tên của người bạn gái của anh ta và cách liên lạc, điều này, anh có biết không?”

“Tôi chỉ biết tên, cô ta tên Từ Linh.”

“Cảm ơn anh.”

Ngày 23 tháng 5 năm 2004, điều tra thăm dò mộ của Tiêu Chính, xác nhận không có gì bất thường.

Ngày 24 tháng 5 năm 2004, tìm thấy camera giám sát của người ủy thác và chồng Vương Phương Kiệt. Tập tin ghi hình 02320040523.avi, tập tin ghi âm 02320040523.wav.

“… Ở đây, hai người rời khỏi nhà, đến bến xe.”

“Đã nhập vong rồi.”

“Nhưng mà sếp, Vu Mộng nhìn đâu giống người bị uy hiếp, cưỡng bức đâu?”

“Đồ ngốc, điều này chứng minh Tiêu Chính đang giả vờ, hắn ta rất xảo quyệt.”

“Theo tôi thấy, chưa chắc là Tiêu Chính đâu, có thể là chiếc nhẫn kia có hồn ma.”

“Đến khi nào cậu mới có chút tiến bộ hả đây đồ ngốc? Vu Mộng và Vệ Dật Nam chưa nhìn thấy chiếc nhẫn, vậy thì vấn đề sao lại nằm ở chiếc nhẫn được chứ?”

“Hồn ma nhập vào đó là hồn ma của của Tiêu Chính, tôi nhìn thấy mặt của anh ta rồi.”

“Ồ.”

“Họ quay xe, xuống xe, từ chỗ này thì không có camera giám sát nữa.”

“Hướng mà họ đi…”

“Đi về phía đó là thôn Một đến thôn Bảy của huyện Nghi Sơn.”

“Vậy thì có biết bao nhiêu hộ dân sinh sống chứ? Cậu không thể xác định được họ đi vào khu vực nào sao?”

“Điều này không đơn giản như kiểu chỉ cần tôi cố gắng một chút, hay là động não một chút là có thể xác định được đâu chứ.”

“Có thể xác định dựa trên tuyến xe của họ mà? Từ nhà họ tới khu này có bao nhiêu tuyến xe có thể đi được?”

“Ừm, đây là một cách.”

Ngày 25 tháng 5 năm 2004, thu hẹp phạm vi người ủy thác và hồn ma Tiêu Chính, tiến hành đi dò hỏi ở ba khu vực là thôn Năm, thôn Bảy, thôn Tám huyện Nghi Sơn.

Ngày 27 tháng 5 năm 2004, Điều tra ra cách thức liên lạc với Từ Linh, nhưng người này từ chối liên hệ.

Ngày 28 tháng 5 năm 2004, Xác định người ủy thác và hồn ma Tiêu Chính ở thôn Năm huyện Nghi Sơn, tập tin ghi âm:

“… Ồ ồ, tôi từng gặp qua hai người này, bọn họ mới mới chuyển tới. Người nữ thì tôi đã gặp khi họ tới ngày đầu tiên, sau đó thì không thấy cô ta ra khỏi nhà. Người nam nói là sức khỏe cô ta không được tốt. Anh ta thì tôi gặp rất thường xuyên, cũng không thấy anh ấy đi làm, mỗi ngày chỉ đi chợ nấu cơm, chăm sóc cho người phụ nữ đó. Đại khái là kiểu như người phụ nữ đó bị bệnh nặng vừa mới xuất viện vậy đó.”

“Xin hỏi họ sống ở đâu?”

“Các anh là gì? Sao lại hỏi chuyện này?”

“Đây là chị gái của tôi, chị ấy bỏ nhà đi một thời gian dài rồi, chúng tôi tìm kiếm rất lâu mới tìm được chỗ này.”

“Ồ, thì ra là vậy, vậy để tôi dẫn các anh đi.”

“Người đàn ông đó hiện giờ có nhà không?”

“Hả?”

“Vào giờ này thì anh ta ở nhà hay đi chợ mua thức ăn rồi?”

“Nghe anh hỏi tới thì… hình như rất lâu rồi không thấy anh ta đi ra ngoài mua thức ăn rồi.”