“Như vậy, cách nghĩ của anh thế nào?”

“Có lẽ cô ấy bị bệnh trầm cảm rồi. Tôi từng gặp cô ấy mấy lần, tính cách của cô ấy hướng nội, rất nhát. Vì Giản Hà mà dốc hết dũng khí đi tìm Trương Bác Quân, cầu xin anh ta hãy đối xử tốt với Giản Hà. Trương Bác Quân cười chê cô ấy, đuổi cô ấy đi, còn nói rất nhiều lời khó nghe về Giản Hà. Hôm đó tôi kéo cô ấy ra ngoài, cô ấy khóc rất nhiều. Nên tôi đã khuyên cô ấy vài câu. Tôi… tôi có thể phải chịu một phần trách nhiệm về cái chết của cô ấy. Nếu lúc đó tôi không nói…”

“Anh đã nói những gì?”

“Giản Hà gả cho Trương Bác Quân là có mục đích khác. Tôi quản lý mọi thứ hằng ngày của Trương Bác Quân. Giản Hà đang dùng thẻ phụ của Trương Bác Quân, chuyện cha cô ấy nợ nần, mẹ cô ấy nằm viện tôi biết cả. Cô ấy không yêu Trương Bác Quân, mà gả cho anh ấy là vì tiền, nhưng không phải vì ham vinh hoa phú quý mà là vì cha mẹ… Sau khi Đường Mỹ Mỹ nghe xong thì không khóc nữa, nhưng dáng vẻ đó… Sau đó thì cô ấy tự sát. Thật sự tôi không nên nói cho cô ấy nghe những chuyện này.”

“Anh không cần tự trách. Cũng có thể do Đường Mỹ Mỹ nghĩ là Giản Hà ham vinh hoa phú quý nên mới tự sát chăng?”

“Không, khẳng định là không! Cô ấy nói muốn giúp Giản Hà. Lúc cô ấy rời khỏi có nói là sẽ giúp Giản Hà. Cô ấy có lẽ là không nghĩ ra cách nào khác, nên mới tuyệt vọng mà tự sát.”

“Đây chỉ là suy đoán của anh.”

“Tôi… chao ôi…”

...

“Sếp, anh nói, có phải Đường Mỹ Mỹ thật sự muốn giúp Giản Hà không?”

“Thay cô ấy kết hôn?”

“Đúng vậy. Cách nghĩ này cũng thông suốt đó chứ? Gửi thiệp mời, sửa ảnh cưới, thật ra chính là nói cho Giản Hà biết, cô ấy không cần chịu đựng Trương Bác Quân nữa, Đường Mỹ Mỹ tới thay cô ấy.”

“Hướng nghĩ này của anh cũng có lý.”

“Tôi đồng ý với cách nghĩ của Thằng Ngốc.”

“Thật ư?”

“Chiếu theo cách nghĩ này, hồn ma của Đường Mỹ Mỹ bây giờ đang ở đâu?”

“Chậc…”

Ngày 30.6.2014, nhận được thư của Giản Hà. Đính kèm: hình ảnh bức thư.

Các vị của Thanh Diệp:

Chào các anh.

Khi các anh nhận được bức thư này, tôi đã không còn trên dương thế.

Các anh nói đúng, Mỹ Mỹ nên được yên nghỉ. Cô ấy là một người lương thiện, có chút nhát gan. Tôi vẫn không thể nào tưởng tượng nổi, lúc cô ấy tự sát đã mang trong lòng tâm trạng như thế nào. Là tôi hại chết cô ấy. Tôi không thể sau khi hại chết cô ấy rồi, còn khiến cô ấy không được yên nghỉ, mà trở thành một hồn ma chứa đầy sự thù hận để đi báo thù. Mỹ Mỹ không nên là con người như vậy. Tôi từng hứa sẽ chăm sóc cô ấy cả cuộc đời, nhưng vì cha mẹ mà không vẹn lời hứa, lại hại chết cô ấy, tôi không thể lại sai thêm lần nữa.

Gần đây tôi có tới nơi từng hẹn hò cùng Mỹ Mỹ. Dường như cô ấy đang ở bên cạnh tôi, tôi như được trở về giai đoạn vui vẻ hạnh phúc ấy, nhưng trong lòng tôi lại buồn đến não nề, nước mắt tuôn rơi lã chã. Không thể nào khiến Mỹ Mỹ sống lại, trở về thời vàng son ấy.

Lúc tôi còn sống đã phụ lòng cô ấy, không thể cùng cô ấy sống đến đầu bạc răng long, vậy thì cùng cô ấy yên nghỉ, cùng nhau đến âm ty địa phủ.

Phần phí còn lại cho công việc uỷ thác sẽ do luật sư đưa cho các anh. Cảm ơn các anh đã mắng cho tôi tỉnh ngộ.

Tạm biệt.

Giản Hà.

Ngày 2.7.2014, thi thể của Giản Hà được phát hiện bên trong biệt thự, nguyên nhân cái chết do uống thuốc quá liều, kết luận tự sát. Cha của Trương Bác Quân trả nợ cho cha của Giản Hà là ông Giản Xuân Lâm, lập tài khoản thanh toán trị liệu dài hạn cho mẹ của Giản Hà là bà Triệu Hoa. Không phát hiện tung tích của Đường Mỹ Mỹ, không thể xác nhận là có yên nghỉ hay không.

Ngày 3.7.2014, nhận được cuộc gọi của Từ Trí Kiệt. Ghi âm cuộc gọi 201407031632.mp3.

“Giản Hà đem chứng cứ trốn thuế và hối lộ của nhà họ Trương đi uy hiếp họ, nên Trương gia đồng ý đưa tiền cho cha mẹ cô ấy.”

“Thì ra là vậy.”

“Cô ấy thật sự… rất bản lĩnh. Các anh… các anh rốt cuộc là vì Đường Mỹ Mỹ, hay là vì nguyên nhân gì khác…”

“Điều này đã không còn quan trọng nữa rồi.”

“Ừm. Anh nói phải.”

Ngày 5.10.2014, Trương Bác Quân tự sát trên tầng 3, Diamond Hall, khách sạn Oriental Holiday. Video giám sát 08420141005.avi.

Trương Bác Quân như cái xác không hồn, thờ thẫn đi vào sảnh khách sạn, nói với lễ tân vài câu rồi vào trong thang máy.

Camera giám sát trong thang máy cho thấy Trương Bác Quân đứng đó bất động, đến tầng 3 thì ra ngoài.

Camera giám sát của tầng 3 cho thấy ngoài cửa của Diamond Hall đang bày biện không gian lễ cưới, Trương Bác Quân đi qua khí cầu và hoa tươi, đến chỗ bàn tiếp nhận ký tên vào sổ, nhìn qua cô dâu chú rể, rồi bước vào trong phòng.

Camera giám sát phòng tiệc ghi lại, Trương Bác Quân theo dấu thảm đỏ của tân nhân, đi qua một hàng trang trí đến cổng vòm hoa tươi trắng. Có nhân viên ở đó tới trước can ngăn, bị Trương Bác Quân đẩy ra, rồi nảy sinh xung đột. Bất ngờ Trương Bác Quân lấy con dao ra, doạ những người xung quanh đều rụt lại. Trương Bác Quân giơ con dao lên đâm vào bụng của mình. Đợi lúc người ta đến ngăn cản thì anh ấy đã đâm dược mười mấy nhát, toàn thân đều là máu.

Hôn lễ kết thúc, xe cứu thương chạy tới. Lúc y bác sĩ tới khiêng anh ấy đi, trên người anh ấy được đắp tấm vải trắng, che cả gương mặt.

File ghi âm 08420141005.wav.

“Sếp, anh đoán đúng rồi.”

“Ừm.”

“Chậc, nếu không phải bị mấy trợ lý vệ sĩ của Trương Bác Quân cản trở thì có thể ngăn chặn được rồi.”

“Theo cách nói của anh, thì chúng ta cũng đã làm hỏng việc của họ.”

“Chậc…”

“Hơn nữa, chúng ta có đuổi theo cũng không thể bắt được Đường Mỹ Mỹ. Có nhiều nhân viên như vậy, Đường Mỹ Mỹ muốn chạy cũng rất có khả năng. Chạy được lần này, muốn tiếp cận Trương Bác Quân lần nữa sẽ rất khó.”

“Sếp, Đường Mỹ Mỹ đã yên nghỉ chưa?”

“Trương Bác Quân chết cô ấy sẽ yên nghỉ.”

“A, được rồi.”

“Ngày 5.10.2014, kết thúc điều tra.

————

Tắt âm thanh đi, trong lòng tôi vẫn còn náo loạn.

Giữa Đường Mỹ Mỹ và Giản Hà có sự hiểu lầm, Giản Hà tránh hồn ma của Đường Mỹ Mỹ như tránh rắn, làm sao cũng không thể ngờ rằng, Đường Mỹ Mỹ từ khi còn sống đã có ý nghĩ muốn thay thế cô ấy lấy thân nuôi hổ. Có điều, thật ra Giản Hà đã biết, hai người cũng sẽ không có được hạnh phúc như vậy. Đường Mỹ Mỹ cuối cùng chính là tự sát.

“Anh Kỳ, lại xem mấy vụ án đó à?” Tí Còi hỏi.

“Ừm. Các cậu điều tra thế nào rồi?”

“Tìm thấy mấy vị lãnh đạo của Cục Chế tạo Khánh Châu, nhưng liên lạc không được.” Tí Còi lắc đầu phiền não, “Người nhấc máy không phải bảo mẫu thì là trợ lý. Chậc chậc!”

“Sếp lớn có thể giúp đỡ liên lạc được không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

“Không gấp, cứ thử lại xem sao.” Tí Còi không muốn làm phiền sếp lớn, như vậy càng lộ rõ bản thân bất tài rồi. Càng không phải đi vào đường cùng, không có cách nào khác.

“Anh Kỳ, nhà của Đào Hải thì sao?” Gã Béo hỏi.

Vụ nổ đã trôi qua một tuần, tôi vẫn chưa mơ thấy bất kỳ sự việc liên quan nào. Vụ án vẫn đang trong tiến trình điều tra, trước mắt đã biết được sáu nghi phạm đã bị nổ chết tại hiện trường và tên Đào Hải không rõ nguyên nhân xuất hiện tại nơi đó. Toà nhà đó đang được tu sửa, cư dân đều đã dọn ra ngoài, hiện trường đang bị phong toả, tôi vẫn không có cơ hội đến xem "tụ bảo bồn" đó. Đào Hải chết đi, căn nhà được con trai của anh ấy thừa kế, nhưng việc này không nên để những người của Phòng Giải toả Di dời chúng tôi đi thông báo cho đương sự, cướp lấy công việc của người khác.

“Vẫn đang chạy chương trình. Đợi một chút.” Tôi xoay hông.

Thôn Sáu Công Nông có mấy ngôi nhà đinh như vậy, những người khác sau này chính thức phá bỏ và di dời, mới có chuyện cãi vã. Tôi và Quách Ngọc Khiết gần đây thoải mái hơn một chút, đã đảm đương nhiều công việc thường nhật hơn.

Đang lúc này điện thoại của tôi bỗng reo lên. Vừa nhìn là biết em gái gọi đến.

“Sao vậy?” Tôi căng thẳng vội vàng nhấc máy, buột miệng hỏi.

Lúc này đáng lẽ là em gái đang ở trên lớp, sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi?

“Anh!” Trong giọng nói của em gái đầy sự nức nở.

“Em sao vậy? Bây giờ em đang ở đâu?” Tôi khẩn trương hỏi.

“Em đang ở trường. Trường của bọn em… có người chết trong trường…”