Trần Dật Hàm nhìn tôi một hồi, trông như đang xác nhận lại quyết tâm của tôi.

Một lúc sau, anh ta mới khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Chúng tôi cũng luôn tìm kiếm cửa ra vào của dị không gian, nhưng thông tin có hạn. Trước mắt chỉ xác định được có ba chỗ, cổng ra vào ở ba nơi này đều chưa được mở ra. Cách thức mở còn đang nghiên cứu. Nếu như có phát hiện gì mới, tôi sẽ thông báo cho cậu.”

Tôi cảm thấy có hơi thất vọng, nhưng cũng chỉ đành2tỏ vẻ đã hiểu.

Tôi cảm thấy khá hối hận vì lúc trước đã tiêu diệt mất nhiều cổng ra vào dị không gian như thế.

Nhưng nếu lúc đó không làm như vậy, ma vương lộng hành, lại là một rắc rối khác. Dù là ở Hối Hương, núi Quảng Nguyên, đảo Cụt Đầu, hay thị trấn Morris và cả Dân Khánh, những cái cổng ra vào dị không gian đó đều đại diện cho một hoặc nhiều ma vương.

Việc mà Diệp Thanh làm lúc đó chính là dẫn dụ tôi tiêu diệt hết những cái cửa ra7vào đó.

Tôi đưa mắt nhìn Trần Dật Hàm đi ra khỏi phòng bệnh, rồi cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay của mình.

Lúc đó tôi còn quá yếu. Tuy rằng tôi đã có năng lực, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ dùng nó để làm gì. Trước đó nguyện vọng duy nhất của tôi có lẽ chính là bảo vệ được mọi người xung quanh. Lúc họ gặp nguy hiểm, tôi có thể dùng năng lực để cứu họ.

Đến cuối cùng, cách này không có hiệu quả gì cả.

Trái lại, cái kế hoạch trông có1vẻ điên rồ của Diệp Thanh mới là hướng giải quyết chính xác nhất.

Không thể trốn tránh.

Cũng không trốn tránh được.

Nếu không diệt tận gốc các hiện tượng quái dị thì mãi mãi cũng không có cuộc sống bình yên.

Tôi siết chặt nắm đấm, đột nhiên nghĩ đến trò chơi nói thật hay mạo hiểm cùng đơn chuyển phát nhanh, trong lòng cảm thấy có hơi ám ảnh.

Cái Ông Trời điên đó, đúng thật là một căn bệnh dai dẳng, không thể nào trị dứt được. Diệt mất nhân cách của nó, nó lại nảy sinh ra7một nhân cách mới trong tương lai, tiếp tục gây chuyện.

Điều này là sao?

Là điều tất yếu của cả thế giới này sao?

Móng tay tôi đâm cả vào thịt.

Cổng ra vào dị không gian, thế giới hiện thực, thế giới tương lai…

Cần phải giải quyết từng cái một.

Tôi đã xác định được rằng chỉ có một thế giới này thôi, không có tuyến thế giới khác nữa. Nếu là như thế, vậy thứ mà tôi cần tìm không phải là con ma đầu tiên như Diệp Thanh đã từng nói.

À… Ý của Diệp Thanh là tìm được0ngọn nguồn nảy sinh ra ma quỷ.

Ông Trời… Ông Trời của rất nhiều năm trước, cái nguyên nhân khiến cả thế giới thay đổi rất nhiều năm trước.

Phải ra tay tiêu diệt nó.

Tôi không còn cần một người chết nào làm mục tiêu nữa. Chỉ cần tìm được một cái cổng ra vào dị không gian, chạm vào được cái thứ gần giống như rìa thế giới, tôi liền có thể thay đổi hết cả cái thế giới này.

Sớm muộn gì cũng tìm được một cái cổng ra vào như thế thôi, vấn đề nằm ở chỗ năng lực của tôi.

Phải mạnh hơn nữa…

Tôi mải mê suy nghĩ, như đang tự thôi miên bản thân, nhớ lại về toàn bộ những suy nghĩ và cả kế hoạch trong đầu.

Cảnh tượng Diệp Thanh thiệt mạng, người em gái xa lạ và đám người Tí Còi, đều đang hiện lên trong đầu tôi liên tục.

Diệp Thanh đã hiểu ra từ lâu rồi.

Còn tôi thì thiếu chút nữa.

Còn thiếu một chút…

Tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía cửa phòng bệnh.

Trên cửa phòng bệnh có một tấm kính, có thể nhìn thấy được cảnh vật trong và ngoài phòng bệnh.

Có khuôn mặt một cô gái đang lấp ló sau lớp kính.

Cô ta có một đôi mắt màu xanh lam, to tròn long lanh, dường như còn biết phát ra ánh sáng màu đỏ và màu tím ma mị nữa.

Cửa phòng bệnh được mở ra một cách chậm rãi, một cô gái với khuôn mặt lai tây đi vào trong phòng.

Mái tóc xoăn dài màu vàng kim trông như một cánh đồng lúa, chiếc váy màu đen lộng lẫy lại mang vẻ gì đó rất thần bí.

Tôi nhìn về phía cô gái mặt mũi có chút biến hóa này và giật hết cả mình.

Cách.

Cửa phòng bệnh đóng lại.

Đôi giày da của cô gái bước đi trên sàn nhà, phát ra tiếng động rất vang và nhịp nhàng.

Cộp cộp cộp…

Nó đứng bên giường bệnh, khẽ ngẩng đầu nhìn tôi.

“Meditation.” Tôi đọc cái tên này ra.

“Hừ!” Meditation khẽ phát ra một tiếng hừ, tuy rằng ngoại hình đã thay đổi, nhưng tính cách lại không hề thay đổi chút nào.

Tôi nhìn nó với vẻ ngạc nhiên, trong đầu đang suy nghĩ là tại sao nó lại xuất hiện ở đây.

Có gì đó đã thay đổi rồi. Quá khứ đã trở lại như cũ. Nhưng có những chuyện phải xảy ra như bình thường chứ.

Tôi đưa tay định lấy điện thoại, tra tìm những tin tức gần đây.

“Này! Mi đưa cái vật dẫn của ta đi đâu rồi?” Meditation hỏi thẳng thừng.

“Gì cơ?” Tôi ngạc nhiên lần nữa.

Bản thể… Những thứ như là bản thảo gốc của phim hoạt hình, hoặc là…

“Cái trong viện bảo tàng.” Nó nói với vẻ khó chịu, đưa chân đạp lên giường với vẻ thô lỗ, cả người ưỡn ra trước, trông như muốn gây áp lực cho tôi.

Tôi chỉ có thể khen rằng cơ thể của nó dẻo dai thật, có thể làm được động tác khó như thế này. Nhưng nó chắc hẳn là không có bản thể, chỉ là một linh thể thôi chứ.

“Tôi không biết. Tôi có nói chuyện của cô cho người khác biết.” Tôi nhìn về phía: “Quốc gia chúng tôi muốn động vào tượng điêu khắc văn vật của cô, chắc là không hề dễ dàng chút nào đâu nhỉ? Nếu như có ai làm gì đó vậy thì là chuyện của bên kia.” Tôi nói tiếp: “Tượng điêu khắc của cô không có bị huỷ hoại chứ? Với lại bộ dạng hiện giờ của cô… Tìm được vật dẫn mới sao?”

Sắc mặt Meditation tối sầm lại, có những đốm lửa địa ngục thường thấy trong các bộ phim hoạt hình xuất hiện xung quanh nó, rọi vào người nó, tạo ra hiệu ứng ảm đạm và hoá xanh.

“Tượng điêu khắc không còn nữa rồi. Bây giờ ta chỉ có thể dùng cái tạo hình ngu ngốc này thôi!”

“Không phải rất đáng yêu à?” Tôi nói lời trái với lòng mình.

Trước đây vị thần chết với tạo hình đầu lâu kia không nói chuyện với tôi gì cả. Những ý thức đó của Meditation biến mất rồi, nhưng kí ức lại được giữ lại, điều này làm tôi cảm thấy có chút bất ngờ.

Tôi lên tiếng hỏi thăm: “Chỉ có ngoại hình thay đổi thôi mà, những cái khác đều không có thay đổi. Vẫn là thần chết, ác quỷ… À… Chắc là không có thay đổi chứ? Những nhân viên trực điện thoại của cô…”

Meditation nhìn tôi với vẻ khinh bỉ, những ngọn lửa địa ngục quanh người đột nhiên biến mất hết.

“Ta là thần chết ác quỷ đã tồn tại được mấy ngàn năm. Hình tượng của ta đã thay đổi rất nhiều lần rồi. Đương nhiên là ta tự có cách để có thể tồn tại mãi như thế. Chỉ là ta không thích cái kiểu biểu hiện ý thức này thôi. Trông yếu ớt quá đi.” Nó cúi đầu nhìn xuống váy của mình, trên mặt thì trưng ra vẻ chán ghét: “Ta đã có sự chuẩn bị trước rồi, nhưng bọn dở hơi kia vẫn làm cho ta có cái tạo hình thế này.”

Đã có sự chuẩn bị trước?

Tôi khẽ nhướn mày, sau đó lập tức bình thường trở lại.

Meditation có thể can thiệp cả chuyện của tập đoàn tài chính Tứ Hải, lúc Nam Thiên xảy ra chuyện, nó đã lập tức thâm nhập vào mạng nội bộ của tập đoàn tài chính Tứ Hải để bắt đầu hành động và trước đó nó đã từng gây ra những vụ gần giống như lừa đảo tiền bạc, lừa đảo điện tín, những điều này đều đã chứng minh được rằng nó đã hoà nhập rất tốt vào cái xã hội này.

Meditation gần gũi với con người hơn so với con ác quỷ thần bí do thầy phù thuỷ kia tạo ra. Có lẽ đây chính là nguyên nhân nó tồn tại mãi.

Chỉ cần nó muốn, bắt đầu tích luỹ tiền của trong nhân gian, đồng thời liên tục ảnh hưởng đến sự hiểu biết của con người về thần chết, về ác ma, nhờ vào giới truyền thông và giới điện ảnh, nó thậm chí còn có thể tác động đến suy nghĩ của mọi người về mình, để nó phát triển theo ý mình.

Nhưng mà…

Một linh hồn có thể làm được như thế sao?

Motip hoạt động của bọn chúng phải là cố định chứ, đáng lẽ phải hành động dựa vào ấn tượng vốn có của loài người đối với chúng.

Ác quỷ dụ dỗ con người tiến hành giao dịch linh hồn, thu nhặt linh hồn, đây là một nhận thức bình thường đã được hình thành từ lâu.

Trong số những người bình thường có người sở hữu siêu năng lực.

Trong số những linh hồn có những loại khác biệt như là Hàn Vân.

Nói không chừng…

Tôi nhìn về phía Meditation: “Cô tìm tôi có việc gì?”