“Anh cần gặp bác sĩ tâm lý.” Trần Hiểu Khâu bày tỏ quan điểm đầu tiên của mình.

“Nói như vậy, chúng tôi đều phái khám bác sĩ tâm lý rồi.” Tí Còi nói, “Còn có người họ Mã nữa, cũng phải đi cùng.”

Trần Hiểu Khâu cau mày.

“Tôi biết cô không tin những việc này, nhưng tôi thật sự đã gặp phải những việc như vậy, không phải ảo giác, không phải tưởng tượng. Thật ra là suy nghĩ chủ quan của tôi, tôi cần phải thử một chút. Bà Vương đã mất tích hai năm, bà ấy và gia đình đều đáng phải nhận được một kết cục.” Tôi thở dài, từ từ trở nên kiên định.

“Dựa theo tưởng tượng của anh để điều tra, đây không phải là sự việc đáng để thử.” Trần Hiểu Khâu lắc đầu.

“Nhưng cửa tiệm đó đích thị là đáng nghi ngờ nhất.” Gã Béo nói, “Thử chút đi, cũng không cần căng thẳng. Cùng lắm là chúng ta lãng phí thời gian, để lỡ công việc của người ta. Nếu chúng ta sai thì sẽ gửi quà cáo lỗi, bồi thường tổn thất cho họ.”

Trần Hiểu Khâu không nói gì thêm.

“Phải làm thế nào? Món đồ này dùng ra sao?” Quách Ngọc Khiết sớm đã bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, không hề ngờ vực tôi có bị điên hay không.

“Đặt vào đó đi.” Tí Còi hừ lên hai tiếng.

“Cái gì?” Chúng tôi đều nhìn về hướng Tí Còi.

“Xương mèo mà, chính là món đồ thường dùng nhất trong vu thuật. Người của Thanh Diệp không thể để anh làm pháp thuật gì phức tạp, cho nên dĩ nhiên là muốn anh đem xương mèo để vào trong tủ lạnh.” Tí Còi đĩnh đạc nói.

“Anh hiểu những thứ này à?” Quách Ngọc Khiết lấy làm lạ.

Sắc mặt Tí Còi không mấy tốt, không trả lời câu hỏi này.

Tôi và Gã Béo biết một chút.

Bốn người chúng tôi kỳ thực là bạn bè cùng trường cùng khoá, chỉ là ba người chúng tôi và Quách Ngọc Khiết cùng lắm xem như quen mặt chứ không quen biết.

Tí Còi lúc còn học đại học có quen cô bạn gái thích chơi bài Tarot, còn quen biết mấy nhà ngoại cảm. Lúc Tí Còi và bạn gái còn qua lại đã xảy ra chuyện gì, tôi và Gã Béo không rõ lắm, hai người họ bất ngờ chia tay, sau đó Tí Còi đối với loại sự việc quái dị này luôn xin miễn. Cậu ấy biết chút chuyện có liên quan đến vu thuật đa phần là kết quả của việc mưa dầm thấm lâu khi ở cùng bạn gái cũ.

“Vậy chúng ta lên kế hoạch chút đi.” Trần Hiểu Khâu nói.

“Ơ? Ai đó vừa rồi không phải đã phản đối sao?” Tí Còi liếc xéo Trần Hiểu Khâu.

“Sự phản đối của tôi có tác dụng với các anh sao?” Trần Hiểu Khâu hỏi.

Dĩ nhiên là không.

“Phải vào được căn tiệm đó, dẫn dụ người ra ngoài, rồi đem đồ bỏ vào trong.” Quách Ngọc Khiết bẻ đầu ngón tay, đã định hình xong bước đi cơ bản.

“Ban đêm lẻn chui vào trong không được sao?” Tí Còi ra chủ ý.

“Mấy người có khả năng này sao?” Gã Béo lắc đầu trước, “Tôi là tôi không đảm đương nổi việc có kỹ thuật như thế này rồi.”

Điều này đối với chúng tôi mà nói đều là việc có kỹ thuật, chúng tôi hoàn toàn không giỏi, hơn nữa phải chừa lối thoát. Nếu để cha con ông Lý tóm được vậy thì chúng tôi cũng ăn không xong đi không nổi luôn. Bên phía Thanh Diệp tình trạng thế nào tôi không rõ, chứ mấy người chúng tôi đều có gia đình, có công việc, không thể không kiêng dè mà đi làm loạn.

Vốn dĩ tôi có một nỗi sầu, bây giờ chúng tôi có năm nỗi lo âu, lo đến cả ngày cũng chẳng nghĩ ra cách nào hay.

Tới giờ tan ca rồi, Quách Ngọc Khiết vẫn thu dọn đồ đạc như thường lệ.

Mấy người còn lại còn đang nghĩ ngợi xem phải làm thế nào, cô ấy thật không ăn ý. Ngoài Trần Hiểu Khâu, ba người chúng tôi đều bắt đầu cảnh giác.

“Em muốn làm gì?”

“Ra về á.” Quách Ngọc Khiết trả lời rất tự nhiên.

“Ơ, vậy thì cùng đi.”

“Chúng ta không tiện đường.”

“Tôi tiện đường, đúng lúc tôi cần tới nhà ông nội.” Tí Còi nói.

Quách Ngọc Khiết lập tức gỡ gạt: “Hôm nay em có hẹn, không về nhà.”

“Quách Ngọc Khiết, rốt cuộc em muốn làm gì?” Tôi trực tiếp hỏi.

Sắc mặt Quách Ngọc Khiết tối sầm lại, quăng cái túi của mình đi, “Em còn có thể làm gì? Những người đó làm ra điều điên cuồng như thế, lại còn mặt mũi tiếp tục mở tiệm làm ăn ở đó! Anh không nhìn thấy dáng vẻ của ông Vương và Vương Tuệ sao? Bọn họ vì bà Vương mất tích mà chịu tra tấn hai năm trời! Bọn chó đẻ! Sinh đứa cháu trai không có chim…!”

Quách Ngọc Khiết chửi thề, sau đó thao thao bất tuyệt những lời chửi rủa đa dạng vô tận.

Người bình tĩnh như Trần Hiểu Khâu lần đầu nhìn thấy Quách Ngọc Khiết nổi đoá cũng có chút không kiềm được, he hé miệng, mấp máy môi.

Quách Ngọc Khiết chửi xong, vẫn còn tức tới nỗi lồng ngực không ngừng nhấp nhô, hì hì hục hục thở gấp.

“Em đi rồi thì có thể làm được gì?” Tôi hỏi.

“Đi hỏi bọn họ tại sao làm như vậy! Đi hỏi bọn họ tại sao lại có bộ mặt dày như vậy! Lòng dạ đen tối như vậy!” Quách Ngọc Khiết lại bức xúc chửi lớn.

“Cái này có ích gì? Không chừng còn đánh rắn động cỏ. Hơn nữa em ồn ào như vậy, một mình em thì làm thế nào? Phòng Giải toả Di dời của chúng ta thế nào? Điều quan trọng nhất là, ngoài việc tôi nhìn thấy ma, chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào, con ma tôi nhìn thấy cũng không thể xem là chứng cứ.” Tôi phân tích lý do.

Khoé mắt Quách Ngọc Khiết đỏ cả lên, “Dù sao tôi khỗng những muốn đi tìm bọn họ, còn muốn đánh cho họ một trận!”

Tôi bất lực, đưa mắt nhìn Tí Còi và Gã Béo.

Bất thình lình Trần Hiểu Khâu lên tiếng: “Vậy cũng được.”

Chúng tôi đều sốc đơ cả người.

“Cô đi náo loạn, Lâm Kỳ có thể tận dụng thời cơ đem mẩu xương bỏ vào trong.” Trần Hiểu Khâu nói.

“Cô nói bậy gì vậy! Điều này không phải sẽ làm hại Tiểu Khiết sao!” Tí Còi không nhịn được, nói.

“Không sao, tôi sẽ không để cô ấy có chuyện. Hơn nữa, chỉ cần cuối cùng chứng minh được chúng ta đúng thì ok rồi.” Trần Hiểu Khâu nhìn về phía tôi, “Anh thật sự có thể nhìn thấy ma, món đồ này cũng là do người của Phòng nghiên cứu đó đưa cho anh sao?”

Tôi ra sức gật đầu, “Không sai, tôi có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải ảo tưởng.”

Trần Hiểu Khâu ra vẻ thấu hiểu, cầm điện thoại lên gọi.

Chúng tôi đột nhiên nghĩ ra, cô Trần Hiểu Khâu này là con ông cháu cha, có một người cha rất tài giỏi, trong nhà nói không chừng còn có nhân vật lợi hại nào khác. Cô ta tạo quan hệ với văn phòng không tốt, người nhà lo lắng mới giao phó cho sếp già cẩn thận dạy bảo. Để giải quyết một riêng ông chủ một cửa tiệm thức ăn nhỏ bé, bảo vệ một nhân viên tép riu của Phòng Giải toả Di dời, đối với Trần Hiểu Khâu mà nói quá đơn giản!

Trong nhất thời dường như chúng tôi đều được tiếp thêm lòng tin vô hạn, có thể bước đi vênh váo kiểu chân chữ bát ngay ngoài đường phố, lại có chút căm ghét, đố kị.

“Được rồi.” Trần Hiểu Khâu nói điện thoại xong quay lại, “Chúng ta đi thôi.”

Hôm qua tôi đã chạm mặt cha con ông Lý, không tiện lộ diện, nên sẽ mua một cái mũ lưỡi trai trên đường để che bớt khuôn mặt. Lúc đó hai cô gái sẽ đến hiện trường, Tí Còi và Gã Béo phụ trách bảo vệ các cô gái, thuận tiện tạo cơ hội cho tôi. Kỳ thực, người cần bảo vệ chỉ có Trần Hiểu Khâu, còn Quách Ngọc Khiết trên người có sức mạnh kỳ lạ, hoàn toàn không cần bận tâm.

Ý tưởng của tôi hoàn toàn chính xác.

Quách Ngọc Khiết hùng hùng hổ hổ đập vào cửa kính của tiệm thức ăn, như thể muốn nghiền nát cửa kính ra vậy.

“Ra đây cho tôi! Lý Xương Sanh, Lý Lực! Các người bò ra đây cho tôi!” Quách Ngọc Khiết gầm lên giận dữ.

Cái tên Hoàng Mao ra mở cửa, nhìn thấy bên ngoài có hai cô gái đang đứng, liền ngạc nhiên, “Các cô là ai?”

“Bọn tao là ai liên quan éo gì đến mày! Các người đã làm gì Vương Hồng rồi!” Quách Ngọc Khiết chỉ tay vào mũi Hoàng Mao mà chửi.

Hoàng Mao tức giận, “Vương Hồng cái gì? Con điên này nói cái gì chứ!”

Bởi vì Quách Ngọc Khiết đập phá cửa nên đã có nhiều người xung quanh đến xem náo nhiệt.

Tôi đứng ở nơi không xa không gần, vừa đủ nhìn thấy ông Lý Xương Sanh đang ở trong phòng nghe thấy tên “Vương Hồng” liền lập tức đổi sắc mặt, vội vội vàng vàng đi ra ngoài khuyên can.

“Mày bớt ở đó ngớ ngẩn đi! Bà Vương mất tích hai năm trước chính là do các người che giấu đúng không! Mày đem người giao ra đây!” Quách Ngọc Khiết mạnh mẽ phi thường, một tay kéo chặt cánh tay của Hoàng Mao, quăng hắn ra phía sau, trực tiếp ném xuống đất.

Hoàng Mao đến một chút khả năng chống cự cũng không có, bị té đến răng môi lẫn lộn.