“Sao hai người lại đến đây?” Tôi không nhịn được hỏi.

Tí Còi vọt lên ngồi vào chiếc để trước mặt tôi, bắn ra ánh nhìn khinh khỉnh, thành thật nói: “Em còn đang muốn hỏi anh câu này đấy. Hành động sau lưng bọn em, có còn xem bọn em là anh em không hả? Bao nhiêu năm gọi “anh” đúng là vô ích mà”.

Gã Béo chỉ cười cười, muốn ngồi xuống cái ghế bên cạnh tôi nhưng lách cả nửa ngày mới lách được đống thịt núc ních mỡ ấy vào chỗ ngồi bé tẹo kia.

“Sự việc lần này không giống nhau”. Tôi cũng không giấu giếm nữa, “Bây giờ cơ bản tôi đã xác định được, nó là một hồn ma. Phải làm sao để xử lý, tôi vẫn chưa có đầu mối”.

Tí Còi xoa xoa cằm: “Trừ ma ấy à, thông thường có mấy cách thế này. Hòa thượng Đạo sĩ ở nước mình đều là trực tiếp đối phó với bọn ma quỷ, cái đó phải thật sự có bản lĩnh, người trừ yêu khắp nơi đều là thần phụ, đều có đức tin và hiểu tiếng Latinh. Có điều, cũng có những người bình thường tìm ra lối tắt”.

Tôi nghĩ đến cô bạn gái cũ của Tí Còi, đáp lại ý kiến Tí Còi: “Lối tắt gì?”

“Đốt cháy xác và di vật”. Tí Còi trả lời, “Em cũng không biết cách này có hiệu nghiệm hay không, nhưng theo khái niệm duy tâm mà nói, hồn phách tồn tại kỳ thực là dựa vào suy nghĩ mong nhớ của người sống và chấp niệm vào những món đồ dùng lúc còn sống để lại, hủy đi hai thứ này, bọn chúng không còn cách nào tồn tại nữa”.

Tôi nghe Tí còi huyên thuyên một hồi, bán tính bán nghi.

Thanh Diệp hình như có loại năng lực đặc thù này, có thể trực tiếp giết chết hồn ma, anh ta cũng nhắc tới khái niệm linh hồn thể xác, anh ta không thể hủy hoại được linh hồn, chỉ có thể hủy đi vật chứa đựng linh hồn, ví dụ như thi thể.

Tôi thấy lập luận về những chuyện huyễn hoặc kia của Tí Còi có chút hợp lí.

“Ngày nay người ta đều mai táng bằng cách hỏa táng, tìm không được thi thể đâu? Muốn tìm di vật để lại cũng rất khó, ai biết được những thứ đó đã lưu lạc đến tận bãi rác nào rồi?” Gã Béo chỉ ra chỗ khó cho mọi người thấy.

Tí Còi dựng thẳng ngón tay lắc qua lắc lại, “Sai lầm, sai lầm, không phải thứ đồ gì cũng có thể giữ lại làm kỉ niệm, thứ đồ đó nhất định có đặc trưng riêng rõ ràng”. Tí Còi chỉ chỉ cái bụng Gã Béo, “Ví dụ như sau khi cậu chết biến thành ma, sẽ bám vào cái rương đựng đồ ăn vặt nhà anh”.

Tôi không kiềm được cười sặc sụa.

Cái rương đựng đồ ăn vặt của Gã Béo rất nổi tiếng hồi cậu ta học đại học. Đó là một cái hộp sắt, chiếm cứ không gian tương đối lớn trong phòng ngủ, bất cứ lúc nào mở ra cũng đầy ắp đồ ăn vặt, đủ các loại đồ ăn đa dạng. Đấy là cái hộp đựng đồ từ nhỏ của Gã Mập, lúc nhỏ thì để đồ chơi, lớn lên chút thì bị đem ra để đồ ăn, Gã Béo cất giữ rất kỹ lưỡng, không hề có một chút ghỉ sét nào.

Gã Béo nghe xong rầu rĩ đưa tay xoa xoa bụng, “Bây giờ tôi đã ăn ít đi nhiều rồi mà”.

“Vậy chúng ta đi điều tra rõ ràng thân phận của con ma trước”. Trong đầu tôi lóe lên một tia suy nghĩ, “Tôi nghi ngờ, nó là người của làng giải trí”.

Tí còi và Gã Béo lắng nghe tôi phân tích.

“Hiện trường mà nó... sắp đặt cực kỳ... sốc”. Lúc tôi nói ra hai từ “sắp đặt” và “sốc”, trong ngực không khỏi có chút hoang mang. Lấy việc giết chóc để giải trí, thật sự rất bệnh hoạn táng tận lương tâm. Tôi nói thẳng: “Sau khi cô gái kia chết, nó còn tán thưởng bằng một câu hoàn hảo. Trước khi Trương San Mai xảy ra chuyện từng hoạt động ở một tổ quay phim diễn kịch, cho nên rất có khả năng nó bám theo cô ấy đến Học viện Hí kịch”. Giống cái cách Tiết Thao bám theo địa điểm nạn nhân chuyển đổi, chắc chắn con ma này cũng thế, theo cô gái từ nơi quay phim về trường học.

“Như vậy chỉ cần kiểm tra phim trường là được, xem chỗ đó từng có người chết không”. Tí Còi vỗ đùi hăng hái, “Để tôi đi hỏi Mã Nhất Binh xem Trương San Mai từng tham gia tổ diễn kịch nào”.

“Hay thôi đừng hỏi cậu ta. Cậu ta đã bị dọa sợ đủ rồi, giờ cậu đi tìm nữa, không phải sẽ làm cậu ta kích động thêm sao?” Tôi ngăn cản Tí Còi.

Tôi còn nhớ cái câu Diệp Thanh nói với Trịnh Tiểu Nhụy. Mã Nhất Binh là một người vô tội, nếu vì việc quái dị mà trong lòng sinh ra khiếp sợ, dẫn đến càng nhiều bệnh khí bám víu quấy phá thân thể, chết oan uổng, như thế thì thật có phần quá tội nghiệp.

“Tìm Trần Hiểu Khâu đi. Cô ấy ở Cục Cảnh sát cũng dễ bề nghe ngóng”. Gã Béo đề nghị.

Tí Còi lẩm bẩm một tiếng gọi điện thoại cho Trần Hiểu Khâu.

Đột nhiên tôi cảm giác được một luồng tà khí, lập tức nhảy bật khỏi ghế vọt ra ngoài phòng học.

Hành lang mênh mông không một bóng người, bên ngoài cửa sổ màn đêm đã hoàn toàn bao phủ, tôi nhìn thấy một mặt trăng phản chiếu trên lớp cửa kính.

Rất nhanh, mặt trăng đó bị bóng một cô gái che mất. Cô gái đưa tay nắm lấy chiếc khăn choàng quấn quanh cổ mình.

“Dừng tay!” Tôi vội vã hét lên, xé đi tờ giấy niêm phong cảnh báo, nhảy xuống cầu thang, giơ tay về phía cô gái.

Tay của tôi ôm qua người cô gái, chạm vào không gian trống không, cô gái biến mất.

“Anh Kỳ, làm sao thế?” Tí Còi vội vã chạy đến.

Sắc mặt tôi rất khó coi, nói với Tí Còi: “Hồn ma cô gái mới chết vừa xuất hiện”.

Tí Còi và Gã Béo lo lắng dáo dác nhìn xung quanh.

“Cô ấy biến mất rồi”. Tôi chau mày, chậm chạp bước lên cầu thang, vịn vào tay bám, “Đợi xem sao”.

Là do tay tôi thò vào nên cô ấy mới biến mất sao? Lẽ nào phải giống như Trương San Mai lần trước, tận mắt nhìn cơ thể cô ấy bị chính mình tàn nhẫn dày vò điên cuồng, mới thả cô ấy?

Tôi cúi đầu đưa mắt nhìn bậc tam cấp, ngồi xuống sờ thử quả nhiên tay vừa chạm vào thì thấy lạnh buốt.

Con ma đó ngồi ở chính chỗ này hại chết cô gái kia, thưởng thức màn biểu diễn thảm thương của cô ấy.

“Các anh có từng nghĩ tới việc này?” Gã Béo đột nhiên lên tiếng hỏi.

Tôi và Tí Còi không hẹn mà cùng quay sang nhìn cậu ấy.

“Hai vụ án này đều có thủ phạm, thủ phạm cũng chưa từng thừa nhận tội”. Gã Béo nói.

Mắt tôi và Tí Còi đều sáng lên.

“Con ma đó chi phối hai tên thủ phạm kia?”

“Có lẽ không bám trên người hai phạm nhân kia, hai vụ án vẫn chưa xét xử, con ma không thể nào phân thành hai, một lúc chi phối cả hai người chứ?”

“Không bám theo bên cạnh, vậy có khi nào nó xóa trí nhớ họ không? Không phải chi phối trực tiếp thì chắc là như vậy, ác quỷ có thể...”

Cuộc đàm đạo chợt dừng lại do tôi đột ngột xoay đầu.

Người con gái kia lại xuất hiện lần nữa.

“Anh Kỳ, đến rồi sao?” Tí Còi căng thẳng hỏi.

Tôi gật đầu.

Tí Còi và Gã Béo không hề nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ có thể nín thở tập trung, cảnh giác chờ xem động tác của tôi.

Tôi dán mắt vào bóng lưng người con gái, nhìn cô ấy tự thắt đứt đầu mình có chút không chịu được.

Bịch!

Cộc cộc cộc!

“Âm thanh gì thế?” Tí Còi giật mình, trân trân nhìn phía dưới cầu thang không dám chớp mắt.

Gã Béo ngập ngừng: “Hình như là có thứ gì kia...”

Thịch!

Âm thanh cơ thể không đầu đổ rạp xuống đất cắt đứt lời nói Gã Béo.

Hai người họ tuy không nhìn thấy nhưng có thể nghe tiếng.

Tôi đợi một lúc, nhưng không thấy cô gái kia giống Trương San Mai tiếp tục làm những động tác quỷ dị, nhưng trong phút chốc, cái xác không đầu biến mất.

“Anh Kỳ?” Tí Còi lay lay tôi.

Tôi do dự đơn giản đem những tình tiết mình nhìn thấy nói với bọn họ, “Trương San Mai từng hỏi tôi biểu diễn thế nào, chuyện này...”

“Đầu cô ta rơi xuống sao?” Gã Béo chỉ tay xuống dưới bậc thang hỏi.

Ba người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.

Tí Còi vỗ vỗ vai tôi, “Đi thôi”.

Muốn hỏi, phải có miệng, có miệng, tất phải có đầu.

Ba chúng tôi đi xuống cầu thang.

“Rơi xuống tầng nào rồi?”

“Nghe âm thanh thì có vẻ không xa lắm?”

Tí Còi và Gã Béo không tận mắt chứng kiến thảm cảnh kia, nói những lời này nghe rất bình tĩnh. Chỉ có Tí Còi là cố tỏ ra cứng cỏi, con ngươi đảo liên tục. Tôi không khỏi tò mò đoán, không biết Tí Còi và người bạn gái trước đã xảy ra chuyện gì, lại có thể để lại trong lòng cậu ta nỗi ám ảnh mãnh liệt đến thế.

Chúng tôi xuống lầu một trước. Tôi ngẩng đầu có thể nhìn thấy vị trí cô gái “tự sát”. Lại đợi một lúc, sự việc lặp lại, tôi nhìn thấy cái đầu lâu kia từ trên lầu rơi xuống, đưa tay ra đỡ lấy, ai ngờ vơ vào trống không, cái đầu kia biến mất.