Trần Hiểu Khâu nói đưa Lí Nhược Lam đến chùa thắp nhang cúng bái, nhưng vẫn không vì thế mà yên tâm chút nào.

Việc điều tra giao cho Trần Hiểu Khâu, tôi lại dặn đi dặn lại Quách Ngọc Khiết, nghiêm chỉnh ra lệnh cho cô ấy không được làm càn, cô ấy thiếu nhẫn nại tức thì đồng ý. Tôi, Tí Còi, Gã Béo đã quá hiểu tính Quách Ngọc Khiết, bất chấp cô ấy giơ nắm đấm đe dọa, tháp tùng Quách Ngọc Khiết về nhà.

Toàn bộ sự việc đã nói cho bốn người kia, nhưng tôi không hề có ý định đem bất cứ chuyện gì của Thanh Diệp kể với người nhà. Buổi tối lúc ăn cơm, nhìn bố mẹ và em gái vô tư cười nói, tôi chỉ hi vọng bọn họ đừng gặp phải bất cứ chuyện gì tương tự mấy vụ án xảy ra lúc này. Tôi bắt đầu muốn có bùa hộ thân của Thanh Diệp. Sự việc “Mặt quỷ dưới nước”, bùa hộ thân bị nữ ác quỷ đốt trụi, nhưng trong chuyện khác, bùa hộ thân này phát huy tác dụng rất lớn. Nếu có thể đưa bùa hộ thân cho bạn bè người thân thì thật tốt.

Buổi tối đi ngủ, tôi lại gặp lại giấc mơ đầy khủng bố như cũ.

Lần này người con gái đó cử động ngón tay và cánh tay, từ dưới đất đẩy người ngồi dậy, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng đứng dậy thành công, cái xác không đầu dọ dẫm di chuyển cơ thể, bám vào tay vịn cầu thang, hình như muốn bước xuống dưới. Tôi không có cách nào cựa quậy, chỉ có thể chăm chú theo dõi từng bước chân cô áy, bước từ trên bậc thang xuống bên dưới, lồng ngực khẽ nhói lên một cái. Trong giấc mơ tịch mịch dội lại những âm thanh va chạm, sau khi biến mất lại bắt đầu tuần hoàn lặp lại.

Tôi nghĩ, chắc cô ấy đi nhặt lại cái đầu lâu của mình. Nhưng cả đêm nay, tôi không thể đợi được cô ấy nguyên vẹn trở lại.

Tốc độ xử lí việc của Trần Hiểu Khâu thật đáng kinh ngạc, hoặc là dòng tộc nhà cô ấy hành động khiến người ta kinh ngạc, rất nhanh đã tra ra được quá trình, tình hình Trương San Mai tham gia diễn kịch.

“Nhóm kịch mà Trương San Mai tham gia là một nhóm kịch truyền hình với chi phí đầu tư ít,quay ở đài truyền hình thành phố Khư Châu. Tổng cộng số vụ án mạng dẫn đến chết người xảy ra sau khi đài truyền hình Khư Châu được thành lập là ba vụ. Đều là tự sát, một cô diễn viên nhảy lầu ở khách sạn gần đài truyền hình Khư Châu, hiện trường vụ án mạng đều là chết ngoài ý muốn, hai nam diễn viên trong màn tỉ thí võ thuật, đạo cụ trợ diễn là dây treo bị đứt, hai người một chết một bị thương đều cùng một lí do là trong phim trường phát sinh hỏa hoạn, ba người tử thương”.

“Hình như không liên quan gì đến hai vụ án ở Học viện Hí kịch thì phải”. Nghe xong Quách Ngọc Khiết lên tiếng.

Trần Hiểu Khâu gật đầu, “Trong số người chết không có kiểu nghệ sĩ chuyên bới lông tìm vết, đều là ngôi sao bình thường và nhân viên công tác”.

“Có thể, nó không chết tại đài truyền hình”. Tôi xoa cằm đăm chiêu phân tích, nhớ lại ngữ khí của con ác quỷ kia, “Lúc nó nói từ "hoàn hảo" thì rất có ý khen ngợi, cũng rất vừa ý. Tôi nghi ngờ, lúc trước nó từng chỉ đạo những màn biểu diễn kiểu như vậy, nhưng không được như ý muốn”.

“Như vậy thì không dễ tra ra à”. Gã Béo phân tích, “Đài truyền hình mỗi ngày diễn không ít vở kịch, rất nhiều vở chỉ có tổ kịch mới biết quay cái gì. Hơn nữa, chúng ta rốt cuộc muốn tìm cái gì? Vở kịch treo cổ chết hay vở kịch siết cổ mưu sát kia”.

Trần Hiểu Khâu nói: “Tìm hiểu cả đi, có thể điều tra được đến đâu thì điều tra đến đó”.

Chúng tôi tuy không phải là người của văn phòng xử lí hiện tượng quái dị Thanh Diệp, điều tra những hiện tượng kỳ dị chỉ là tình cờ vấp phải, nhưng công việc ngày thường không thể biếng nhác trốn tránh.

Hôm nay tôi và Quách Ngọc Khiết đi đến thôn Sáu khu Công Nông tìm Đào Hải, ông ta không có nhà. Chúng tôi đành phải đi tìm Chủ nhiệm Mao.

“Tôi cũng không biết ông ta đi đâu rồi nữa, trừ lúc đến ủy ban lãnh trợ cấp ra, ông ta không hề xuất hiện ở đây”. Chủ nhiệm Mao rót trà cho chúng tôi, ảo não thở dài.

“Họ hàng thân quen với ông ta thì sao ạ? Lúc trước ông ta về quê thăm gia đình, người nhà có biết cách liên hệ với ông ta không?”Tôi hỏi.

Chủ nhiệm Mao lắc đầu, “Chuyện này là cô Từ hàng xóm ở cạnh nhà ông ta nói. Quê ông ta ở đâu tôi cũng không rõ nữa cơ”.

“Vậy bình thường sống ở đây ông ta thường hay lui tới địa điểm nào không? Không phải nói lúc trước ông ta chơi cờ bạc sao? Sòng bài các kiểu như vậy có đi tới không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.

“Ông ta không lui tới các sòng bài khu vực gần đây”. Chủ nhiệm Mao áy náy nói, “Chuyện của Đào Hải, thật sự tôi không giúp được gì cho cô cậu”.

“Bác đừng nói thế ạ, tại chúng cháu làm phiền bác trước”. Tôi vội nói, “Chuyện về Đào Hải chúng cháu sẽ tìm cách khác xử lí vậy ạ”.

Tôi quay về văn phòng liền gọi điện thoại cho Tiểu Cố, nhờ cậu ta tìm hiểu một chút chuyện về Đào Hải. Hành động di dời chỗ ở, bỏ trốn đi nơi khác này của Đào Hải cho dù nhìn ở góc độ nào cũng để lộ vài điểm sơ hở kỳ lạ. Tôi nghĩ một chốc, lại gọi điện thoại nói với Tiểu Cố: “Điều tra thêm cả chỗ ở hiện tại của Đào Hải bên phía thôn Sáu khu Công Nông”.

“Phải điều tra chỗ ở của ông ta? Anh nghi ngờ quyền sở hữu nhà ở của ông ta có vấn đề?” Tiểu Cố dò hỏi.

“Có khả năng này.”

Vấn đề về quyền sở hữu, cho nên Đào Hải mới không bán căn nhà đó đi, cũng không phá bỏ. Chuyện này rất hợp tình hợp lí.

Nghĩ đến bốn chữ “hợp tình hợp lí”, trong lòng tôi bất giác mông lung.

Số lần mơ thấy ác mộng cũng có tiến triển. Tôi không cố ý dùng từ tiến triển này, nhưng đích thực là tiến triển. Tôi không có cách nào để di chuyển, không biết cái xác không đầu của cô gái kia máu chảy như sông, tự tìm lại đầu lâu cho mình, lúc cô ấy bước đi có chút chao đảo nghiêng ngả, chân đạp lên vũng máu, in cả vết máu sau mỗi bước chân, cuối cùng cô ấy đến đứng trước mặt tôi.

Cái đầu lâu đó đối diện với tôi, nhìn như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể khống chế một tí nào biểu cảm trên gương mặt, hình như phần mặt cô ta bị hoại tử, biểu cảm trên mặt mãi mãi mang vẻ khiếp đảm trong vài giây ngắn ngủi trước khi chết.

Cả trong giấc mơ cũng dừng lại ở hình ảnh ấy, muốn giải thoát linh hồn của cô gái đáng thương này, nhưng vẫn không có cách nào chống lại sức mạnh của con ác quỷ kia.

Một đêm qua đi, tôi lại không thu hoạch được gì, lúc dụi mắt ngồi dậy trên giường, cảm thấy cả người ngợm ê ẩm bải hoải.

Lúc đến văn phòng làm việc, tôi lại nghe được một tin tức không mấy tốt đẹp.

“Sở cảnh sát lại có người chết rồi”. Trần Hiểu Khâu trầm ngâm khẽ cất lời.

“Cái gì? Lẽ nào lại là...” Tí Còi đưa tay ra vẻ cắt ngang cổ dò hỏi.

Trần Hiểu Khâu gật đầu.

“Chuyện là thế nào?” Tôi mệt mỏi lên tiếng hỏi.

Trần Hiểu Khâu kể lại chi tiết đầu đuôi sự việc.

Chuyện là tối qua sở cảnh sát có triển khai một kế hoạch tróc nã tội phạm, lùng bắt một băng tội phạm, đưa về sở cảnh sát giam giữ, ghi chép hồ sơ phạm nhân. Không ngờ vào khoảng thời gian này, có một cô gái và một khách làng chơi xảy ra xung đột, người đàn ông kia bóp chặt cổ cô gái. Theo như tình hình ở sở cảnh sát lúc ấy, gã khách làng chơi kia giống như bị điên, sống chết không chịu buông tay bóp chặt cổ cô gái, mấy người cảnh sát đến cũng không thể nào lôi gã ta ra, sau đó dùng gậy của cảnh sát đánh hôn mê gã cũng không thành công. Đến lúc định dùng đến mấy cách thức cực đoan nhằm ngăn cản gã ta buông tay thì cô gái đã tắt thở rồi, cũng không cần phải giám định, tất cả những người có mặt đều chứng kiến cổ cô gái rõ ràng bị bẻ gãy chứ không phải bị bóp đến tắt thở mà chết.

“Diễn biến cả quá trình không đến năm phút đồng hồ”. Trần Hiểu Khâu bổ sung thêm, “Cơ thể gã kia rất vạm vỡ, là giáo viên hướng dẫn rèn luyện thân thể”.

Nói như vậy, gã hoàn toàn có thể dễ dàng bẻ gãy cổ một người như thế.

“Nguyên nhân thế nào?” Gã Béo hỏi.

“Gã đàn ông ngông cuồng ngạo mạn, trách cô gái kia quyến rũ anh ta, hại anh ta bị tống vào nhà lao”. Trần Hiểu Khâu thở dài.

Tuy là kỳ quặc, nhưng cũng coi như “hợp tình hợp lí”.

Tôi nghĩ, tối nay câu chuyện nằm mơ thấy sẽ khác đi rồi. Có điều trước đó, tôi phải đi một chuyến đến Học viện Hí kịch.