Sở Nhuận bay theo đường xoắn ốc với tốc độ cao xung quanh toà nhà của đội trưởng Vạn, giống như một con ruồi không đầu đã bị buộc chân lại.

Tôi bị Sở Nhuận kéo theo, nhưng lúc này tốc độ di chuyển của Sở Nhuận rất nhanh khiến tôi có chút không theo kịp, nên tạo ra một khoảng cách với ông ta, nhờ vậy tôi cũng nhìn thấy được dáng vẻ của ông ta bây giờ.

Sở Nhuận không giống với hình dáng trong chương trình phỏng vấn cho lắm, ông ta bây giờ bị khống chế đến phát hoảng, gương mặt cũng méo mó, cả người cứ như phát điên.

Trạng thái của Sở Nhuận không được ổn, trạng thái của tôi cũng chẳng tốt hơn, bị Sở Nhuận kéo xoắn như vậy thật sự rất đau đớn. Tôi nhất thời cơ trí, vội vàng kêu gào thành tiếng: “Không cần quay vòng quanh tôi đâu!”

Động tác của Sở Nhuận dừng hẳn, từ lầu bốn rơi xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Tôi cũng thuận theo đó mà rơi xuống, quá trình cho cơ thể rơi tự do như vậy khiến tôi thót cả tim, nhưng chớp mắt cái đã rơi xuống đất, cũng phát hiện ra rằng kiểu rơi xuống thế này cơ bản là không ảnh hưởng gì đến tôi, bởi vì tôi đến thân thể còn không có mà. Từ góc độ của tôi có thể nhìn thẳng vào Sở Nhuận, nhưng ông ta lại nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không nhìn thấy tôi.

“Mày là ai? Mày ở đâu?” Sở Nhuận hoang mang hỏi lớn.

“Tôi đang đứng trước mặt ông.” Tôi cố gắng dựa sát vào Sở Nhuận. Muốn giết chết ông ta thì trước tiên cần phải chạm vào ông ta trước đã. Tôi không cảm thấy bản thân mình có bản lĩnh như bà Vương, có thể khiến người khác sợ hãi đến mức tự sát.

Sở Nhuận trừng to đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi, có điều khi nhìn kỹ sẽ phát hiện rằng không phải ông ta đang nhìn vào tôi mà là toà nhà sau lưng tôi.

“Mày đang nói chuyện?” Sở Nhuận run rẩy hỏi.

“Đúng. Tôi đang nói chuyện. Tôi còn biết ông là Sở Nhuận, ông là hung thủ giết người, ông bị Chu Hướng Dương giết thật đáng đời. Ông chết đi rồi vẫn không dừng thói hư ấy. Chu Hướng Dương sắp chết rồi, rất nhanh thôi anh ta sẽ lại đến tìm và giết ông lần nữa.” Tôi một mặt vừa ứng phó với Sở Nhuận, mặt khác dồn nén tất cả sức mạnh mong có thể cử động cơ thể.

Cơ thể tôi đột nhiên động đậy, không phải tự tôi làm mà là bị Sở Nhuận kéo từ sau ra trước.

Sở Nhuận hoảng hốt lùi lại, ra sức lắc đầu, “Không, không thể nào!”

“Anh ta sắp chết rồi. Chúng tôi đều biết anh ta sắp chết rồi. Chúng tôi đều đang chờ đợi anh ta chết đi sẽ biến thành quỷ và lại tìm giết ông lần nữa.” Tôi tiếp tục tạo thêm áp lực cho Sở Nhuận.

Sở Nhuận kêu gào trong vỡ vụn, âm thanh chấn động cả trời nhưng lại chỉ có mình tôi nghe thấy. Tôi chỉ cảm thấy lỗ tai như sắp điếc tới nơi, cả đầu óc bây giờ đều nghĩ đến việc muốn làm cho Sở Nhuận câm mồm. Sở Nhuận phát điên gào thét khoảng một vài phút rồi đột nhiên ngưng lại.

Tôi muốn lắc đầu thật mạnh, đập đập lỗ tai để đầu óc sáng suốt. Rõ ràng là không có thân thể nhưng vẫn cảm nhận được, cảm giác này không dễ chịu chút nào.

“Mày…” Giọng nói của Sở Nhuận khàn đi, cái ngữ khí tuyệt vọng như sắp chết đó khiến người ta không thể tự tưởng tượng ra nổi.

Tôi thấy rõ dáng vẻ của Sở Nhuận, ông ta vẫn còn chăm chú nhìn về hướng mà tôi đang đứng. Lần này tôi có thể cảm thấy đích thực là ông ta đang dán mắt lên người tôi chứ không phải nhìn xuyên qua tôi mà thấy thứ gì khác.

Toà nhà trong khu dân cư cũ, Lục Hoá Đái được đổi thành bãi đậu xe, ở đó đang chứa đầy xe cá nhân. Toà lầu mà gia đình đội trưởng Vạn ở ngay dưới đất phản chiếu một cái bóng đen rất lớn bao phủ cả tôi, Sở Nhuận và đoạn đường phân cách giữa chúng tôi. Sở Nhuận lần bước lùi vào bóng đen đó, đâm vào một chiếc xe cá nhân phía sau lưng, rồi hoà vào trong ánh trăng. Tôi bị ông ta lôi kéo, đứng ngay rìa bóng đen.

Sở Nhuận hoàn toàn sụp đổ, ôm đầu nằm bò trên đất van xin: “Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi mà! Cầu xin anh dừng tay!”

Tôi ngớ người ra, nghĩ rằng Sở Nhuận đang nhìn nhận tôi thành Chu Hướng Dương. Ông thật sự là một người yếu đuối, mới bị kích động chút thôi là tinh thần đã có vấn đề ngay.

Tôi đang nghĩ ngợi xem phải nên làm thế nào để giải quyết xong tên Sở Nhuận này thì bỗng nhiên nhìn thấy Sở Nhuận đang nằm lăn lộn trên mặt đất như đang thật sự bị đánh đập, miệng không ngừng kêu đau. Sự biến dạng, chuyển động trên cơ thể ông ta không phải kiểu tự mình có thể làm được, nhất định là đang chịu sự va đập với ngoại lực mới có thể trở nên như vậy. Ông ta buông cánh tay đang ôm lấy đầu, cái đầu lập tức nghiêng ngả, trên gương mặt quỷ xanh xao bất ngờ xuất hiện mảng bầm tím sưng phù lên rất nhanh.

Tôi không biết có phải lúc sinh thời Sở Nhuận có một loại siêu năng lực có thể dùng ý thức điều khiển vật thể hay không, nhưng bây giờ có thể xác định, ông ta là bị ý thức của chính mình làm cho giống như bị một thế lực vô hình đánh đến thoi thóp như vậy.

Cơ thể của Sở Nhuận hoàn toàn tê liệt, giống như con chó đang nằm trên mặt đất, một chút cử động cũng không có. Ông ta tồn tại chứng tỏ vẫn chưa chết, nếu để ông ta hồi phục trở lại sẽ có thể đem tất cả những kích động lần này áp lên một cơ thể bất hạnh nào đó.

Tôi hít thở sâu, từ từ cảm nhận được thể xác của chính mình. Sau khi thử động đậy ngón tay, tôi giơ tay tóm lấy cổ áo của Sở Nhuận để nhấc ông ta dậy.

Sở Nhuận bị tôi xách nửa thân trên dậy, nửa thân dưới vẫn còn buông thõng tê liệt nằm trên đất. Một con mắt của ông ta sưng phù như cái bánh bao lớn, cơ bản là không thể mở ra nổi. Trong con mắt lành lặn còn lại thì chứa đầy sự tê dại.

Tôi nhắm mắt lại nghĩ về khoảng thời gian này mỗi tối đều nằm mơ thấy cảnh người chết, nghiến hàm răng thật chặt. Nhất định phải giết Sở Nhuận!

“Mày là ai?” Đột nhiên Sở Nhuận lên tiếng, giọng nói mỏng như tơ nhện.

Tôi mở trừng mắt.

Ánh trăng trên đỉnh đầu di chuyển, cái bóng của toà nhà cũng thay đổi góc độ. Sở Nhuận đã nhìn rõ gương mặt của tôi!

Sở Nhuận giãy giụa, dường như đang dần hồi phục.

Tôi không thể kéo dài thêm nữa!

Một tay tôi xách Sở Nhuận lên, tay còn lại bóp cổ ông ta. Sở Nhuận rất gầy, giống mấy người lúc nhỏ không dậy thì thành công, một tay tôi có thể ôm lấy hơn nửa cái cổ của ông ta.

Cánh tay vừa rồi bị đánh gần như gãy lìa của Sở Nhuận đột nhiên tóm chặt lấy cổ tay tôi, vết thương trên mặt cũng từ từ tiêu biến, giọng nói dần dần vang lên, “Mày là ai? Thả tao ra!”

Quách Ngọc Khiết nói không sai, ông ta sợ đàn ông nên tóm lấy tay của tôi cũng không thể nào có lực được, thần sắc trên gương mặt cũng sợ hãi rất nhiều. Nhưng nếu đã là quỷ thì Sở Nhuận tương đối mạnh hơn tôi lúc này nhiều. Tôi có thể cảm thấy bản thân đang dần mất đi thể xác, muốn hồi phục lại trạng thái đi theo Sở Nhuận. Tôi vội vã hơn, cũng do dự không kém lần đầu tiên giết người.

Ngay đúng lúc này, bàn tay Sở Nhuận đang nắm lấy cổ tay tôi biến thành nắm đấm.

Tay của tôi biến mất rồi!

Không được!

Tôi gào thét trong lòng, tay còn lại dùng sức đến chuột rút, trong lúc rối bời tôi không biết nên buông bàn tay đang bóp cổ Sở Nhuận hay là vẫn liều chết bám chặt lấy ông ta không buông. Chỉ có thể nói, tôi chưa từng giết người, thậm chí đến đánh nhau cũng chỉ có hồi còn nhỏ, một chút kinh nghiệm động tay động chân với người khác cũng không có.

Sau khi Sở Nhuận phát hiện tay của tôi biến mất liền kêu lên kinh ngạc: “Mày là cái thứ gì vậy? Rốt cuộc mày là cái thứ gì?”

Quao! Ông là ác quỷ tại sao lại làm ra vẻ tôi mới chính là quỷ nhỉ?

Tôi sắp sửa buông tay để Sở Nhuận ngã xuống đất, thì lại giơ tay lên bóp chết ông ta.

Ánh trăng xuyên qua cơ thể nửa xuyên thấu của Sở Nhuận, tôi mượn cơ hội này nhìn thấy phía sau cổ của Sở Nhuận xuất hiện tám ngón tay. Đột nhiên tôi bị sốc. Trên móng tay đó sơn một lớp sơn màu đen và bạc, đang dùng lực bóp mạnh vào cổ Sở Nhuận. Sau đó, một chiếc khăn choàng len quấn lên cổ Sở Nhuận, quấn luôn cả tám ngón tay đó, siết chặt cổ của ông ta. Một giây sau, có cuộn dây điện bọc lấy chiếc khăn len, tiếp tục siết chặt vào. Bên dưới sợi dây điện lại xuất hiện hai bàn tay nữ khác đang bóp chặt cổ Sở Nhuận.

Một lớp lại một lớp, một cái lại một cái.

Sở Nhuận bị siết chặt tới nỗi thở không ra hơi, gương mặt trắng xanh đó biến thành trắng bệch, con mắt lồi lên chỉ thấy được tròng trắng, lưỡi thè dài ra, giống như đang bị người ta dùng sức kéo ra vậy. Ông ta đến kêu một chút cũng không nổi, chỉ có tầng tầng lớp lớp các loại dây thừng và đôi tay, có tiếng kêu răng rắc của xương cốt.

Sau đó, cái cổ của Sở Nhuận liền biến thành một đống máu thịt lẫn lộn. Cái đầu của ông ta cũng “rắc” một tiếng rồi rơi xuống đất.