#hosophapy

#linhlinh

  Về cuối năm, cuộc sống của tôi rất hạnh phúc. Tôi đã thích nghi với công việc pháp y của mình, không còn cảm thấy mâu thuẫn khi nhìn thấy xác chết, cảm thấy mình cũng được coi là bác sĩ pháp y có trình độ.

  Nếu có điều gì không vừa ý nhất thì chính là Đỗ Phàm phòng pháp y số 1. Mỗi lần đi ngang qua phòng pháp y số 1, theo thói quen tôi đều nhìn vào trong, Đỗ Phàm không phải đang làm việc thì cũng là ngồi thất thần trước bàn làm việc.

  Để thử lòng cô ấy, tôi và Lôi Chính Long đã thử nhiều cách. Lôi Chính Long thậm chí còn giả làm một phong bì màu đen chỉ viết hai chữ để kiểm tra phản ứng của Đỗ Phàm.

  Kết quả khiến chúng tôi ngạc nhiên, Đỗ Phàm chỉ xem qua một lần rồi ném tờ giấy vào thùng rác còn chiếc phong bì thật thì được cất ở trong ngăn kéo. Nét mặt không hề thay đổi, cũng chẳng có hành vi bất thường nào sau đó.


   Đối với tảng băng 10.000 năm tuổi không quan tâm đến điều gì này, chúng tôi không biết nên làm gì.

  Lôi Chính Long đã cho người tìm hồ sơ của Đỗ Phàm, nó đơn giản là ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi. Cô ấy lớn lên trong trại trẻ mồ côi với thành tích học tập xuất sắc, sau khi tốt nghiệp pháp y, cô ấy công tác tại sở cảnh sát quận Nam Thành, trước đó không ghi chép nào về nghỉ phép.

  Tôi đã so sánh nó với hồ sơ bạn gái cũ nhưng không tìm thấy bất kì mối liên hệ nào, không thể giải thích tại sao phòng pháp y số 1 lại có một cuốn sổ có chữ viết tay của bạn gái cũ tôi.

  Lôi Chính Long cũng đã thảo luận với tôi về việc trực tiếp ngả bài với Đỗ Phàm, nhưng lại bị gián đoạn bởi một thứ khiến chúng tôi càng sốc hơn.

  Tiếp viên hàng không Na Na gửi một tin nhắn cho Lôi Chính Long rằng Tiểu Hoa đột nhiên biến mất, gia đình cô cũng biến mất. Cảnh sát đã được gọi đến, nhưng không có manh mối gì. Sau khi kiểm tra dữ liệu, phát hiện hồ sơ và dữ liệu hộ khẩu đều là giả mạo.


  Na Na đến tòa nhà của Trương Tiểu Hoa thì trống không, cả gia đình cũng biến mất.

  Chỉ có một khả năng là Tiểu Hoa cũng là thành viên của tổ chức nào đó, cô ấy đã làm tiếp viên hàng không được ba năm mà không để lộ dấu vết gì. Điều này khiến chúng tôi hết sức bối rối, chính xác thì tổ chức đen tối này muốn làm gì?

   Trong lòng có chút mong đợi, tôi rất muốn phong bì đen xuất hiện sớm, muốn thực sự so tài với tổ chức này, chỉ khi thực sự giao đấu mới có thể hiểu rõ được đối phương, mới biết được tổ chức này có kinh khủng như lời đồn.

  Bất cứ khi nào gặp một vụ án mạng, tôi là người đầu tiên chạy đến hiện trường với hy vọng nhìn thấy phong bì đen nhưng đều thất bại. Càng hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu.

 


  Lôi Chính Long, người lẽ ra phải sốt ruột về phương diện này lại khá bình tĩnh, anh ta nói với tôi:" Phong bì nhất định sẽ xuất hiện!" tôi cũng không hiểu làm sao anh ta có nhiều tự tin như vậy được.

  Kết quả thực sự anh ta đã đúng. Không lâu sau tôi lại nhìn thấy phong bì màu đen, lần này nó trực tiếp xuất hiện trên bàn làm việc của tôi.

  Lúc đó là sáng thứ 2, tôi đến sở cảnh sát quận Nam Thành vì sớm hơn vì có hẹn ăn sáng cùng Tiểu Kiều, ngồi đợi trong phòng một lúc Tiểu Kiều đến, khi đi ra ngoài tôi chưa từng có thói quen khóa cửa.

  Ăn no trở về, tôi điếng người khi nhìn thấy trên bàn làm việc có một phong bì màu đen.

  Phản ứng đầu tiên của tôi nghĩ đây là một trò đùa, nhưng tôi nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này, vì biết rằng Lôi Chính Long là người duy nhất làm giả chiếc phong bì đen, anh ta sẽ không bao giờ đùa như vậy.
  Chẳng lẽ là Đỗ Phàm?

  Nhưng vừa rồi đi qua phòng pháp y số 1, tôi có xem qua Đỗ Phàm vẫn chưa đến.

 

   Tôi đeo găng tay cẩn thận và nhật chiếc phong bì màu đen lên. Dưới tia cực tím, không có dấu vết trên bề mặt phong bì, chất liệu của giấy rất tốt, cảm nhận vô cùng rõ ràng, so với thư giả mà chúng tôi đã gửi cho Đỗ Phàm khác xa một trời một vực.

  Có thể khẳng định, nó là một chiếc phong bì màu đen thực sự!

Tôi hít một hơi, không cần biết trong phong bì là gì, sự hiện diện của nó cũng đủ để làm rõ một vấn đề. Xung quanh tôi, trong đồn cảnh sát này, chắc chắn có người của tổ chức phong bì đen! Người ngoài không thể nào vào đồn cảnh sát một cách dễ dàng và tìm được chính xác phòng của tôi được.

  Tim đập loạn xạ, bên tai vang lên những lời nói của bạn gái cũ:" Tôi khuyên anh đừng theo đuổi phong bì đen nữa, nếu không anh không phải là người duy nhất gặp rắc rối, anh không thể tưởng tượng được những gì mình đối mặt đâu!"
  Tiếp tục hay không! Đây là một vẫn đề!

  "Mẹ kiếp! Sau hai phút suy nghĩ, tôi đưa ra quyết định, nếu như đã tự tìm tới cửa, tất nhiên tôi phải kiểm tra. Nếu đổi thành Lôi Chính Long, tôi nghĩ anh ấy chắc chắn cũng sẽ lựa chọn  như tôi.

  Chậm rãi mở phong thư, chỉ thấy trên đó có một dấu vết nhỏ, dưới kính lúp có thể thấy là một nhà thờ màu đen, trước kia rõ ràng nó đã từng xuất hiện. Tôi ngay lập tức nhớ ra trong trường hợp của Lý Hạo- nhà thờ bóng tối. Chẳng lẽ nào là danh xưng của tổ chức?

  Bàn tay hưng phấn run lên, một tấm thẻ đen rơi ra.

  Chất liệu của thẻ cũng rất tốt, có kích thước bằng thẻ đồ chơi, chỉ có một mặt có chữ:" Ngôi nhà ma ám ở ngoại ô phía nam." được viết bằng phông chữ màu bạc rất đẹp, sau đó là một giọt máu tươi.
  "Đây là ý gì?" tôi ngẩn người, sau đó nhìn vào bên trong phong bì, không còn gì cả. Dưới tia cực tím, không có dấu vết gì khác trên thẻ.

Ngôi nhà ma ám ở ngoại ô phía nam? Đây có phải đang đùa tôi không?

  Tổ chức nhà thờ bóng tối chắc chắn sẽ không gửi thẻ cho tôi chỉ để trêu đùa, không lẽ họ muốn ám chỉ điều gì?

  Dù sao đây cũng là một bước quan trọng, tôi gọi điện cho Lôi Chính Long. Tiểu tử đó còn đang ngủ, sau khi nghe thấy phong bì đen liền hét lên rồi cúp điện thoại, nói sẽ đến nhanh nhất có thể.

  Trong khi chờ đợi, tôi bật máy tính lên, gõ ngôi nhà ma ám ở vùng ngoại ô phía nam vào thanh tìm kiếm và enter.

  Tôi lần lượt nhấp vào một danh sách lớn các kết quả tìm kiếm, tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng, tóc tai dựng đứng.

   Tòa nhà ma ở vùng ngoại ô phía nam là một tòa nhà cũ nát. Người ta nói rằng nó được xây dựng bởi một nhà truyền giáo phương Tây vào cuối đời nhà Thanh, đầu thời Trung Quốc Dân Quốc, ngôi nhà này thời điểm đó rất nổi tiếng, nhiều người đã đi rất xa chỉ để nhìn tòa nhà theo phong cách phương Tây này. Tuy nhiên không được bao lâu thì có án mạng xảy ra, gia đình nhà truyền giáo bị gϊếŧ một cách dã man.
  Các nhân chứng nói rằng nhà truyền giáo chết một cách rất khủng khϊếp, máu vương vãi khắp nơi.

   Sau đó, một số người chuyển vào đây sống, tất cả đều gặp phải điều xui xẻo. Tin đồn về ma ám của tòa nhà kiểu phương Tây này dần lan rộng. Vài năm sau, vụ án mạng khác xảy ra, một gia đình giàu có dọn vào tòa nhà cũng chết thảm. Máu khắp người đều bị hút khô.

  Có người nói rằng gia đình giáo sĩ chết quá thảm đến mức biến thành ác ma và quay lại trả thù.

  Sau đó, không ai dám sống trong tòa nhà kiểu phương Tây này, từ đó nó bị bỏ hoang.

  May mắn thay, tòa nhà theo phong cách phương Tây này đã thoát khỏi sự tàn phá của chiến tranh và được bảo tồn cho đến ngày nay.

  Thỉnh thoảng, cũng có người đi vào, vừa bước vào liền bị một cổ âm khí đập thẳng vào mặt khiến cơ thể không khỏi rùng mình, nhìn xung quanh tòa nhà u ám đến đáng sợ,ngay cả không khí cũng là màu xám xịt, dường như còn có sương mù lơ lửng. Cho dù ban ngày đi vào, lông tóc trên người đều dựng đứng lên, gáy phát lạnh, sau lưng dường như có đôi mắt đôi mắt vô hình nhìn chằm chằm. Giống như đang ở trong ác mộng. Nỗi sợ không lập tức nuốt chửng mà gặm nhấm bạn từng chút một, đợi khi bạn kịp phản ứng, đã không thể chạy trốn.
  Cũng có một bài đăng trên diễn đàn địa phương, miêu tả năm thanh niên bước vào tòa nhà ma để thực hiện một chuyến phiêu lưu, họ gặp con ma mặc áo đỏ và suýt bị con ma trong tòa nhà đó gϊếŧ chết. Bài đăng đó rất dài, vừa vặn hôm nay tôi cũng không có việc gì làm, liền nhấn vào để xem.

  Vì phong bì đen đề cập đến tòa nhà ma ở vùng ngoại ô phía Nam nên chắc chắn nó phải có một số mối liên hệ.

  Năm sinh viên đại học, ba nam và hai nữ, những người mới vào trường, đã chế nhạo sau khi nghe truyền thuyết về tòa nhà ma. Với máy ảnh và đèn pin, họ đến thăm tòa nhà bỏ hoang vào đêm khuya và chụp một số bức ảnh để khoe trước các bạn cùng lớp để thu hút sự chú ý.

  Không làm thì sẽ không chết! Nhưng câu văn họ miêu tả làm cho tôi có cảm giác như đang nhìn thấy mọi việc. Nếu không tự mình trải qua sẽ không thể viết được như vậy. Càng đọc càng thấy chân thật.