Chương 102

Hôm saul

Dương Tiêu làm xong cơm sáng từ sớm. Đường Mộc Tuyết tập thể dục xong trở về nhà vẫn không cho Dương Tiêu bất kỳ sắc mặt tốt gì.

Điều này khiến cho Dương Tiêu vô cùng khó hiểu. Đường Mộc Tuyết bị làm sao vậy?

Tại sao đối với anh lạnh như băng giống như lúc trước?

Dương Tiêu căn bản không biết cử chỉ tối hôm qua của anh đã khiến Đường Mộc Tuyết tức điên, chẳng lẽ cô không có mị lực như thế sao?

Bản thân đã ám chỉ với tên ngốc này ba lần nhưng đầu óc tên ngốc này vẫn không thông suốt, không hiểu rõ ý tứ của mình.

Chẳng lẽ cần em cởi hết quần áo, nhào vào người của anh thì anh mới hiểu được?

Hừ!

Người này khẳng định là cố ý, cố lờ đi gợi ý của mình đúng không?

Tốt, từ hôm nay trở đi, em sẽ lạnh nhạt với anh như trước kia, xem anh có vội không.

Dương Tiêu làm gì cũng không đoán trước được, bản thân đã vô tình đắc tội với Đường Mộc Tuyết. Nếu là Dương Tiêu hiểu rõ đây là chuyện gì, anh nhất định sẽ hô oan uỗng.

Bởi vì Dương Tiêu thật sự không biết ý nghĩ này của Đường Mộc Tuyết!

Cơm nước xong, Dương Tiêu lái xe mang Đường Mộc Tuyết đi đến trước công ty. Trong nháy mắt đi đến trước tập đoàn, một chiếc xe Ferrari đỏ rực đột nhiên chạy từ phía sau ra tới, suýt chút nữa đụng vào Đường Mộc Tuyết đang xuống xe. Điều này khiến Dương Tiêu rất tức giận.

Ngay sau đó, có một người trẻ tuổi thời thượng đi ra từ trên ghế phụ Ferrari, người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy lòe loẹt.

Cô mang theo kính râm, trong tay xách theo một chiếc túi xách Hermes, sắc mặt kiêu căng nhìn chằm chằm Đường Mộc Tuyết, châm chọc nói: “Ôi! Đường Mộc Tuyết không tồi nha.

Chưa được bao lâu đã không lái chiếc xe cũ kỹ của mình nữa mà thay Maserati Quattroporte rồi. Thật không tồi!”

Nhìn thấy cô ta, trong ánh mắt Đường Mộc Tuyết rõ ràng hiện ra một cảm giác chán ghét mãnh liệt.

Đường Dĩnh, em gái ruột của Đường Hạo. Không có việc gì làm thì cô ta lập tức trêu chọc Đường Mộc Tuyết. Người ban đầu nhục mạ Dương Tiêu là phế vật chính là Đường Dĩnh.

Dưới sự dẫn dắt của Đường Dĩnh, đám dòng chính nhà họ Đường xem thường hai người Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết.

Đường Dĩnh vô cùng cao ngạo, dáng người cô ta cao gây, dung mạo bậc nhát, có thể so sánh với bốn cô gái nhỏ trong giới giải trí.

Chỉ tiếc, danh dự đệ nhất mỹ nhân ở thành phố Trung Nguyên đã bị Đường Mộc Tuyết lấy đi, cướp lấy hết tất cả ánh sáng thuộc về cô ta.

Toàn bộ thành phố Trung Nguyên rất nhiều người biết đến nhà họ Đường có Đường Mộc Tuyết khuynh quốc khuynh thành nhưng rất ít người biết đến còn có người như Đường Dĩnh.

Đường Dĩnh ghen ghét mỹ mạo của Đường Mộc Tuyết. Từ nhỏ đến lớn cô ta đã nhắm vào Đường Mộc Tuyết, hận không thể tự tay dùng dao nhỏ cắt vào dung mạo tuyệt thế của Đường Mộc Tuyết.

Dựa vào cái gì mọi người đều thích cô, mà bỏ qua tôi?

Tâm ghen ghét của người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ. Càng là người phụ nữ xinh đẹp càng là sự uy hiếp đối với các cô.

Đường Mộc Tuyết chính là sự uy hiếp của Đường Dĩnh.

May mắn, Đường Mộc Tuyết gả cho tên phế vật Dương Tiêu.

Lúc này mới khiến trong lòng Đường Dĩnh thoải mái không ít.

Nếu Đường Mộc Tuyết gia nhập gia tộc nhà giàu thượng lưu, Đường Dĩnh có thể tức giận đến phun máu. Cô ta ước gì Đường Mộc Tuyết càng thảm không nỡ nhìn.

“Liên quan đến cô sao?” Đường Mộc Tuyết lạnh lùng đáp lại.

Cô vô cùng chán ghét Đường Dĩnh. Tâm địa Đường Dĩnh rắn rết, mấy năm nay không biết âm thầm ngáng chân cô bao nhiêu lần.

Bởi vậy nhìn thấy Đường Dĩnh, Đường Mộc Tuyết vô cùng không thích.

: Đường Dĩnh khinh miệt cười: “Đường Mộc Tuyết, cô là đệ nhật mỹ nhân của Trung Nguyên thì làm sao? Còn không phải cô đang gả cho một tên phế vật sao? Muốn so với tôi, đợi kiếp sau đi! Đúng không? Tuần Kiệt?”

Nói xong, ánh mắt nhìn về người đàn ông lái chiếc Ferrari.

Trong nháy mắt, ánh mắt hóa thành tình yêu nồng đậm.

“Đó là đương nhiên. Dĩnh Dĩnh, có anh ở đây, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.” Rút chìa khóa, người thanh niên mặc âu phục, đi giày da chậm rãi xuống xe, vẻ mặt sủng nịch nhìn về phía Đường Dĩnh.