Chương 143

Quản lý đại sảnh đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Ông ta quắc mắt một cái, một nhóm bảo vệ cao lớn lực lưỡng tiến lên trước chặn ngay nhóm phóng viên lại.

Ở trường hợp đặc thù này, ông ta tuyệt đối không thể để đám phóng viên ầm ï này quấy rầy bầu không khí.

“Xì xào!”

Trông thấy Đường Mộc Tuyết đã tiến vào khách sạn lớn Thiên Đường Mộng Ảo thật, người ở hiện trường bắt đầu ồn ào đến chói tai.

Đường Mộc Tuyết tiến vào không khác gì một quả bom rơi vào đám người, khiến trái tim của tất cả bọn họ đều chắn động cực mạnh một phen.

Thậm chí, lúc này có thể nghe thấy được tiếng tan nát cõi lòng của vô số thiếu nữ.

“AI Sao lại là cô ta cơ chứ? Tại sao lại là cô ta? Không phải cô ta đã kết hôn rồi hay sao?”

“Đúng vậy đấy, đúng vậy đấy! Đường Mộc Tuyết không phải đã gả cho tên phế vật siêu cấp Dương Tiêu ấy sao? Sao Đường Mộc Tuyết có thể là người được tiêu vương tử thổi sáo mở tiệc chiêu đãi được chứ?”

“Còn nữa, rõ ràng trước đó tiểu vương tử thổi sáo đã tuyên bố rằng mình sẽ mời người vợ kết tóc của mình. Chẳng lẽ tiểu vương tử thổi sáo lại là thân phận thật sự của tên phế vật Dương Tiêu kia sao?”

, ) “Không! Không thể nào đâu! Chắc chắn không phải là tên phế vật Dương Tiêu kia đâu!”

Trong chốc lát, người vây quanh khách sạn lớn Thiên Đường Mộng Ảo đều sôi trào hết cả lên.

Vô số người được mở rộng tầm mắt, tròng mắt suýt lòi cả ra.

Không ai ngờ ra, người cực bạo trên hot search là bạch mã hoàng tử trong lòng vô số thiếu nữ, tiểu vương tử thổi sáo, mở tiệc chiêu đãi lại là một cô gái đã kết hôn như Đường Mộc Tuyết.

Phải biết, năm năm trước Đường Mộc Tuyết đã gả cho tên phế vật Dương Tiêu, gây nên cơn chắn động lớn ở thành phố Trung Nguyên.

Vô số đàn ông thành danh đều tiếc hận rằng một đóa hoa nhài lại cắm trên bãi phân trâu.

Vô số cô gái nở mày nở mặt. Các cô đều ghen tị với nhan sắc xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết, giờ lại nhìn thấy Đường Mộc Tuyết rơi vào kết cục thế này đều cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Nhưng không ngờ rằng, chỉ năm năm sau, Đường Mộc Tuyết vốn đã gả cho một tên phế vật, trở thành trò cười vậy mà lại được tiểu vương tử thổi sáo ưu ái.

Ai cũng không dám tin tất cả chuyện này là sự thật, không thể tin nồi tiểu vương tử thổi sáo lại mở tiệc chiêu đãi trò cười như Đường Mộc Tuyết.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào đâu! Trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, cứ đợi mà xem đi, kiểu gì Đường Mộc Tuyết cũng sẽ bị đánh đuôi ra ngoài thôi.”

“Đúng thế đúng thế! Đường Mộc Tuyết đã gả cho một tên phế vật rồi, sao còn được tiểu vương tử ưu ái được cơ chứ?”

“Không sai không sai, tôi cũng không tin là Đường Mộc Tuyết đây!”

Có không ít người đoán ra rằng người bên trong, tiểu vương tử thổi sáo, chính là Dương Tiêu, nhưng không ai chấp nhận thừa nhận sự thật này.

Trong mắt bọn họ, Dương Tiêu là một tên phế vật, một thằng trai bao chuyên ăn bám, vốn dĩ không thể nào là tiểu vương tử thổi sáo được.

Một đám thiếu nữ như hoa như ngọc tức đến đen cả mặt lại, các cô ả đợi Đường Mộc Tuyết bị đánh đuổi ra.

Nhưng đáng tiếc là các cô chắc chắn không thể thấy được cảnh tượng này.

Trong thang máy, lòng Đường Mộc Tuyết như có con nai chạy loạn, hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.

Cô thật sự nghỉ ngờ, liệu đây có phải là một sự nhằm lẫn hay không?

Giám đốc tiền sảnh có thái độ cực kỳ tôn kính, lại thêm em gái Đường Đường cứ thần thần bí bí đều đang nói với Đường Mộc Tuyết rằng tất cả đều đã được chuẩn bị tỉ mỉ, chỉ còn chờ cô đến mà thôi.

Thang máy đi lên được một nửa, Đường Mộc Tuyết càng hít thở gấp gáp hơn. Cô không thể tin nỏi tiểu vương tử thổi sáo trong này lại chính là Dương Tiêu.

“Đinh!”

Mười mấy giây sau, thang máy ngừng lại ngay một căn phòng được trang trí tỉ mỉ, không khí cực kỳ lãng mạn.

Nhìn hết một lượt chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tay phải ngọc ngà đang cầm một cây sáo bằng ngọc.

Mặc dù chưa từng nhìn thấy chân dung của tiểu vương tử thôi sáo, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng, Đường Mộc Tuyết đã nhận ra người đàn ông làm bạn với cô suốt năm năm!

Quen thuộc, cô cảm thấy cực kỳ quen thuộc.

Nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, Đường Mộc Tuyết lộ rõ vẻ xúc động, nước mắt gần như muốn tuôn rơi.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng chậm rãi đặt sáo ngọc kề bờ môi mình, nhẹ nhàng thổi.

Thời gian dần trôi, từng tiếng tiêu uyễển chuyển du dương vang vọng cả tầng lầu. Tiếng tiêu êm ái như chạm vào lòng người.

Nhìn chăm chăm vào bóng lưng này, trong khoảnh khắc, Đường Mộc Tuyết ngây cả ra.