CHƯƠNG14

Trong khoảnh khắc, trong sảnh khách sạn không ít người dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về hướng Dương Tiêu, lớp thanh niên trẻ hiện nay cũng đã không còn nhiều người biết đến những kiến thức lịch sử khô khan như vậy.

Khuôn mặt Lưu Hạo Nhiên xám ngoét như màu gan heo, hắn làm thế nào cũng không thể ngờ được bản thân lại mất mặt trước tên phế vật Dương Tiêu.

Triệu Mộng Lan tức đến mức run cả người, Dương Tiêu vậy mà lại biết nhiều thứ đến vậy, điều này khiến cho cô không thể ngờ đến được.

Đặc biệt nhất chính là khiến bạn trai của cô mắt mặt, đây cũng là điều mà Triệu Mộng Lan không muốn chứng kiến nhát.

Ánh mắt Đường Mộc Tuyết lóe sáng, cô chỉ cảm thấy Dương Tiêu trước mắt mình đột nhiên trở nên vô cùng thần bí, trước đây cô không hề biết rằng Dương Tiêu lại có thể hiểu biết rõ về lịch sử như vậy!

Nếu đã như vậy thì việc Dương Tiêu hiểu rõ những điều này đều có thể lý giải.

Triệu Mộng Lan tức đến không nói nên lời, cô gắp lên một miếng sushi lên, sau đó lạnh lùng nhìn Dương Tiêu: “Cho dù anh biết rõ những chuyện này thì như thế nào? Rốt cuộc vẫn là tên phế vật chỉ biết ăn bám, trong năm năm nay nếu không nhờ Mộc Tuyết, anh đã sớm chết đói ngoài đầu đường rồi!”

“Là một tên đàn ông có thể làm đến mức như thế này, nếu đổi lại là tôi đã sớm kiếm môt khe nứt mà chui vào rồi!” Bị Dương Tiêu cướp mắt sự nỗi bật, Lưu Hạo Nhiên tức tối nói.

Dương Tiêu cũng không quá để ý đến những lời này, chỉ nhún vai rồi cho qua, người khác suy nghĩ như thế nào Dương Tiêu cũng không màng đến, hắn chỉ quan tâm đến cách suy nghĩ của một mình Đường Mộc Tuyết.

Chỉ có người con gái lương thiện dịu dàng như Đường Mộc Tuyết chấp nhận hắn, điều đó khiến cho Dương Tiêu như có được cả Thế Giới.

Tiếp đó các món ăn ngon lần lượt được mang lên, Dương Tiêu cũng không tiếp tục nói thêm điều gì khác chỉ tiếp tục cúi đầu dùng bữa.

Cũng vì lúc nãy Dương Tiêu đã cướp đi uy phong, toàn bộ tâm tình thưởng thức món ăn đều bị phá hỏng, hai người Lưu Hạo Nhiên và Triệu Mộng Lan như ăn phải ruồi chết, không còn bắt kì khẩu bị nào.

“Không uỗng là tên ăn bám chuyên nghiệp, chỉ biết đến ăn, đúng là thùng cơm di động!” Triệu Mộng Lan châm biếm nói.

Đường Mộc Tuyết đã quen với việc mỗi tối sẽ ăn một chén cháo do Dương Tiêu tự tay nấu, cho nên tối nay cô ăn cũng rất ít.

Dương Tiêu hoàn toàn không nghe thấy, lấy tốc độ sét đánh giải quyết hết những món ăn trên bàn, sau đó còn ợ một hơi.

Nhìn thấy Dương Tiêu đem toàn bộ món ăn trên bàn đều giải quyết sạch sẽ, trong lòng Lưu Hạo Nhiên càng thêm khinh bỉ Dương Tiêu: “Mộng Lan, Mộc Tuyết, hai người đã ăn xong chưa?”

“Xong rồi!” Đường Mộc Tuyết trả lời.

Triệu Mộng Lan căn bản không có khẩu vị, trong lòng cô chỉ cảm thấy chán ghét.

Lưu Hạo Nhiên đứng lên nói: “Nếu mọi người đều đã dùng bữa xong, vậy thanh toán thôi! Waiter, thanh toán!”

Nhằm mục đích khoe mẽ, khi Lưu Hạo Nhiên gọi nhân viên phục vụ còn có ý dùng một câu tiếng anh.

“Tiên sinh, hóa đơn của ngài tổng cộng mười tám ngàn ba trăm đồng!” Nhân viên phục vụ bước lên phía trước nói.

Nghe đến số tiền hóa đơn, Lưu Hạo Nhiên không nhịn được nhói đau trong tim, mặt dù tiền lương một năm của hắn lên đến trăm triệu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại dù sao cũng vì một nụ cười mỹ nhân, bỏ ra một phần mười trong só tiền lương cả năm của hắn cũng xứng đáng.

Triệu Mộng Lan tận dụng cơ hội này để châm chọc Dương Tiêu một phen: “Có nghe thấy không? Một bữa ăn như thế này đã phải tiêu tốn gần hai mươi ngàn, số tiền này cũng đủ cho anh phần đấu cả mấy năm rồi!”

“Vậy sao?” Nhìn thẳng vào Triệu Mộng Lan, Dương Tiêu rốt cuộc cũng nỗi giận.

Giây kế tiếp, Dương Tiêu liền đưa ra chỉ thị: “Bữa ăn này tôi mời, miễn phí!”

“Vâng, ông chủ!” nhân viên phục vụ đứng một bên cung kính trả lời.

Ông…ông chủ?

Lời này vừa nói ra, Lưu Hạo Nhiên và Triệu Mộng Lan nhất thời đều cứng cả người, giống như bị ai đó đánh một phát.