Chương 200

Có lẽ Dương Tiêu ngại mặt mũi nên không muốn ra tay với Đường Hạo, nhưng Lý Thần Chiến không sợ trời không sợ đắt.

Chỉ là một tên Đường Hạo thôi, anh ta vốn không để vào mắt.

Thêm nữa, mạng của anh là do Dương Tiêu cứu, Lý Thần Chiến sao có thể trơ mắt nhìn Dương Tiêu bị Đường Hạo bức bách, nhục nhã như vậy.

Bị một tát ngã thẳng xuống đất, Đường Hạo cảm thấy răng trong miệng gần như muốn rớt cả ra. Anh ta đứng dậy, căng to mắt đến gần rách cả mí, siết chặt nắm đấm, nhắm thẳng vào mặt của Lý Thần Chiến: “Dám đánh tao trên đất của nhà họ Đường tao, tao thấy mày chán sống rồi đó!”

Bị người ta đánh một cách vô tình, Đường Hạo nỗi điên cả lên.

Anh ta tin rằng, dựa vào thân thủ không vừa của mình thì chắc chắn có thể đánh cho thằng to con này đến độ nước chảy hoa trôi.

“Cút mẹ mày đi!” Nhìn thấy Đường Hạo dám đánh mình, Lý Thần Chiến giận tím mặt. Anh ta giơ chân, nhanh đến độ hóa thành một cái bóng mò đá mạnh vào bụng Đường Hạo.

Động tác của Lý Thần Chiến quá nhanh, Đường Hạo vừa định đánh thì đã bị Lý Thần Chiến đá trúng, ngáp đất ngay tại chỗ như một đống phân chó.

“Mày… Mày rốt cuộc là ai?” Đường Hạo bắt đầu sợ thật.

Anh ta khó mà tưởng tượng được, gã cao to trước mặt này lại có thân thủ nhanh nhạy đến thế, khiến mình khó có thể phòng bị được.

\ Đám người dòng chính của nhà họ Đường đều há hốc mồm thành hình chữ “O”, sức chiến đấu kinh khủng của Lý Thần Chiến thật sự dọa họ sợ.

Phải biết, Đường Hạo là quán quân tán thủ cả nước, cho dù không có chứng nhận chính thức nhưng người ta cũng là quán quân tán thủ đấy, không phải ra vẻ đâu!

Thế mà không ngờ, trước mặt Lý Thần Chiến, Đường Hạo lại có vẻ không chịu nổi một cú, bị Lý Thần Chiến đạp một phát bay xa.

Nhìn về phía Đường Hạo một phát đớp phân ngay, Dương Tiêu rất vui.

Tên Đường Hạo này đúng là không biết sống chết, ỷ vào cái quán quân quèn của mình mà dám ra tay với Lý Thần Chiến, đúng là chán sống mà.

Người khác không biết thân thủ của Lý Thần Chiến thế nào chứ Dương Tiêu lại quá rõ ràng.

Mười mấy năm trước, Lý Thần Chiến là lính đánh thuê tiếng tăm lừng lẫy trên trường quốc tế, thực lực tất nhiên là miễn bàn.

Dương Tiêu nhìn ra được, nếu không phải ban nãy Lý Thần Chiến thu tay thì chỉ sợ Đường Hạo này đã bị anh ta đá ngay chỗ hiểm, không chết cũng trọng thương.

Thấy cháu trai ruột của mình bị đánh, bà nội Đường cũng không ngồi yên nỗi nữa. Bà ta tiến lên phía trước đối mặt với Lý Thần Chiến, lạnh lùng nói: “Anh đây rốt cuộc là ai? Dám hành hung người khác trong khuôn viên của nhà họ Đường, không sợ chúng tôi báo cảnh sát bắt anh đi hay sao?”

Lý Thần Chiến nhìn bà nội Đường, chẳng buồn quan tâm: “Tôi là ai ư? Hỏi vấn đề rất hay đấy! Ông đây chính là ông chủ phía sau của Thịnh Thế Hoàng Triều, bà nói xem tôi đây là ai?”

Ông chủ phía sau Thịnh Thế Hoàng Triều ư?

Nghe vậy, đám người nhà họ Đường có mặt ở đây đều giật mình.

Bà nội Đường cũng nhíu mày lại. Bà ta có chút ấn tượng với Thịnh Thế Hoàng Triều, nhưng trong khoảnh khắc cũng không nghĩ ra ngay được.

Đường Hạo thường xuyên đi ra ngoài chơi bời bỗng nhớ ra điều gì đó, sắc mặt anh ta thay đổi điên cuồng, nói: “Mày… Mày chính là ông lớn phía sau Thịnh Thế Hoàng Triều ư? Chẳng…

Chẳng là mày lại là Lý Thần Chiến?”

“Cái gì? Lý Thần Chiến sao? Má ơi!” Đám người dòng chính nhà họ Đường tỉnh ra ngay, nhìn Lý Thần Chiến đầy vẻ kinh dị.

Thịnh Thế Hoàng Triều, chí là chuỗi KTV của thành phố Trung Nguyên, trải rộng khắp thành phố này. Ông chủ phía sau chính là người nằm giữa hắc đạo và bạch đạo, một trong ba bá chủ, Lý Thần Chiến.

Bà nội Đường nghe thấy thế cũng giật mình kêu lên.

Dù bà ta đã có tuổi nhưng cũng hiểu biết ít nhiều về mấy nhân ` vật lớn nổi danh đứng giữa hắc đạo và bạch đạo của thành phố Trung Nguyên này.

“Ngài… ngài đây là Lý Thần Chiến điện hạ sao?” Bà nội Đường dựng hết lông tóc cả người lên. Bà ta lúc này chỉ cảm thấy tê hết cả đầu.

Sống gần hết đời người rồi, bà ta chưa từng trực tiếp trông thấy loại tồn tại kinh khủng thế này.

Bà nội Đường hiểu rất rõ, nếu Lý Thần Chiến tức giận thì cái nhà họ Đường ở tầng lớp trung lưu này sẽ bị xóa sổ, không còn tồn tại trong vòng một đêm.

Bà ta luôn sợ mạnh hiếp yếu, biết được thân phận thật sự của Lý Thần Chiến thì sợ hãi tột độ.

Lý Thần Chiến từ trên cao nhìn xuống, nói đầy vẻ giễu cọt: “Tôi nghĩ cả cái thành phố Trung Nguyên này cũng chẳng có ai dám giả xưng tên tuổi của tôi mà nhỉ?”