CHƯƠNG 211

Bạch Nguyên Kiệt trừng mất nhìn Cát Hưu lạnh giọng nói: “Cát lão đầu, ông hôm nay nhất định phải nhằm đúng ngày khai trường hội quán của tôi mà đến gây chuyện hay sao?”

Hôm nay Bạch Nguyên Kiệt vốn dĩ không có tâm tư thi đấu, trong lòng ông cũng hiểu rõ hành động của Cát Hưu có ý nghĩa gì.

Người thanh niên Vương Hạo Nhiên này nếu như có thể giết một đám hậu bối cao thủ cờ vây của Châu Á không còn một mảnh giáp, vậy cũng đủ chứng minh thực lực của hắn quả thật bắt phàm.

Vương Hạo Nhiên có được chân truyền từ Cát Hưu, bản thân ông hôm nay cũng không có tâm trạng, nếu thi đấu với trạng thái như thế này, vậy rất có khả năng rơi vào thế bị động.

Vương Hạo Nhiên cười châm chọc nói: “Bạch tiền bối, trận đấu ngày hôm nay không có bắt kỳ liên hệ gì với sư phụ của đệ tử là do đệ tử muốn đích thân đến khiêu chiến người! Xin mời tiền bối!”

Vương Hạo Nhiên cũng không tiếp tục dài dòng, trực tiếp bước đến bên bàn cờ vây, ánh mắt lóe lên tia nhìn khiêu khích.

Sắc mặt Bạch Nguyên Kiệt rốt cuộc cũng âm u hơn rất nhiều, Vương Hạo Nhiên nhìn thấy sắc mặt khó coi của Bạch Nguyên Kiệt, không nhịn được châm chọc nói: “Bạch tiền bối, ngài đây không phải đã sợ rồi đấy chứ?”

“Hỗn xược! Sư phụ, để đệ tử thay người!” một người thanh niên sắc mặt tức giận đứng lên nói.

Bạch Nguyên Kiệt do dự một lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, ông biết rằng nếu như hôm nay bản thân mình không biểu hiện thái độ gì, như vậy đối phương nhất định sẽ không chịu từ bỏ.

Người thanh niên này dù sao cũng là môn sinh đắc ý của ông, Bạch Nguyên Kiệt chính là không tin rằng môn sinh đắc ý của mình vậy mà không thắng được một người tên Vương Hạo Nhiên.

Hai người nhanh chóng bắt đầu thi đấu, Dương Tiêu mắt không rời bàn cờ, không đầy năm phút liền lắc đầu cảm thán nói: “Mắc mưu của đối phương rồi; thế cờ đã thual”

Cung Linh Nhi đứng một bên cười lạnh nói: “Giang sư huynh thực lực rất lợi hại, anh vậy mà lại dám nói anh ấy sẽ thua cuộc sao?”

Cung Linh Nhi cũng là người thích chơi cờ, chỉ là kỳ nghệ vẫn chưa đủ, cô tất nhiên cho rằng thực lực của người thanh niên đang thi đấu với Vương Hạo Nhiên cực kỳ lợi hại.

Tám phút sau, Vương Hạo Nhiên không nhanh không chậm nói: “Còn muốn chơi tiếp sao? Cùng lắm cá chết rách lưới mà thôi!”

“Chuyện…chuyện này…” người thanh niên thất sắc kinh ngạc, thế cờ trong tay sớm đã tan rã từ lâu.

Bạch Nguyên Kiệt sắc mặt trầm trọng thấp giọng nói: “Tiểu Giang con đã thua rồi. Cứ lui xuống trước đi!”

“Vâng!” lúc này vị thanh niên kia cực kỳ không cam lòng thu dọn quân cờ sau đó rời khỏi.

“Làm sao có thể?” nhìn thấy người thanh niên bại trận, Cung Linh Nhi nhìn sang Dương Tiêu lúc này mặt không chút gợn sóng tức đến mức giẫm cả chân.

“Sư phụ, lần này để môn sinh đấu với hắn một trận!” lại có một vị cao thủ khác xuất hiện.

Bạch Nguyên Kiệt lần nữa gật đầu, nhưng cũng chỉ thắm thoát trôi qua vài phút đồng hồ, người này cũng tiếp tục bại trận.

Nhìn thấy từng môn sinh đắc ý của Bạch Nguyên Kiệt lần lượt bại trận trong tay đệ tử thân truyền của mình, Cát Hưu cười lạnh nói: “Bạch lão đầu, ông có được hay không đây? Đệ tử của ông cũng chỉ là hạng chó mèo gì đây? Nếu so với đệ tử của lão phu chẳng khác nào người trên trời kẻ dưới đất, lão phu cũng thay ông mà cảm thấy mắt mặt!”

Một đám môn sinh phía sau Bạch Nguyên Kiệt tức giận không thôi, nhưng đáng tiếc thực lực đối phương quá cường đại.

Đệ tử của Bạch Nguyên Kiệt liên tiếp xuất trận, nhưng chưa từng có một ai có thể kiên cường chống chọi quá mười phút.

Nhưng nguyên nhân cũng không phải vì thực lực đám đệ tử này của Bạch Nguyên Kiệt không đủ mạnh mẽ xuất sắc, chỉ tiếc thực lực kỳ nghệ của đối phương đã vượt xa năng lực của người thường, đến mức sắc mặt của Cung Thiên Tề cũng phải biến sắc.

Đánh bại tất cả đệ tử môn sinh của Bạch Nguyên Kiệt, Vương Hạo Nhiên lúc này nhìn sang Bạch Nguyên Kiệt giở giọng khinh thường nói: “Bạch tiền bối, năng lực của những đệ tử này của người yếu kém đến mức đáng thương, đệ tử xem ra vẫn nên do lão nhân gia người đích thân xuất trận thôi!”

Sắc mặt Bạch Nguyên Kiệt mười phần âm u, ông có thể cảm nhận ra được năng lực của Vương Hạo Nhiên ít nhất cũng gần bằng bảy tám phần kỳ nghệ của mình. Nhưng hiện tại toàn bộ tâm tư của lão đều đặt trên việc khơi trương hội quán, làm gì còn tinh thần sức lực cùng Vương Hạo Nhiên thi đấu nữa chứ.

Cát Hưu cười lạnh nói: “Bạch lão đầu, đệ tệ của ông toàn bộ đều đã nhận thua, ông vẫn còn đang do dự điều gì?”

Bạch Nguyệt Kiệt siết chặt nắm tay, khuôn mặt tức giận, không lẽ tình thế hiện tại cần phải do ông đích thân ra tỷ thí một phen hay sao?

Chính ngay lúc Bạch Nguyên Kiệt đang chuẩn bị bước chân về phía bàn cờ, Cung Linh Nhi hừ giọng nói: “Ai nói vậy? Vẫn còn một người chưa ra khiêu chiến!”

Cái gì? Vẫn còn một người chưa xuất hiện?

Lời này vừa nói ra, toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người Cung Linh Nhi.

Nhất thời bị nhiều người chăm chú quan sát như vậy, thần sắc Cung Linh Nhi có chút không tự nhiên.

“Linh Nhi nha đầu này, cháu nói vẫn còn một người chưa xuất hiện rốt cuộc là kẻ nào? Ta như thế nào lại không biết Bạch lão đầu còn môn sinh đắc ý nào khác?” Cát Hưu kỳ quái hỏi.

Ông cùng Bạch Nguyên Kiệt đấu cả một đời, Bạch Nguyên Kiệt có những đệ tử đắc ý nào, ông đây rõ ràng hơn bắt kỳ ai khác.

*“Ò? Rốt cuộc là thần thánh phương nào? Còn không mau nhanh chóng xuất hiện cùng tôi đại chiến một trận!” Vương Hạo Nhiên châm chọc nói.

Giống như đệ tử cuối cùng của Bạch Nguyên Kiệt cùng lắm chỉ là chó gà ngoài đường, trước mặt Vương Hạo Nhiên hắn căn bản không đáng nhắc đến.

Trước khi đến đây, Vương Hạo Nhiên đã điều tra toàn bộ tài liệu liên quan đến đệ tử của Bạch Nguyên Kiệt, trong ấn tượng của hắn, nhưng môn sinh đắc ý của Bạch Nguyên Kiệt vừa rồi đều đã bị hắn đánh bại không chừa một manh giáp.

Cung lão thái gia Cung Thiên Tề kéo Cung Linh Nhi thấp giọng nói: “Linh Nhi, không được gây rồi!”

Cung Thiên Tề cũng vô cùng rõ ràng, chính ngay vừa rồi toàn bộ đệ tử đắc ý của Bạch Nguyên Kiệt đều đã bại dưới tay Vương Hạo Nhiên, làm gì còn có cao thủ nào có thể cử ra để khiêu chiên được chứ?

Cung Linh Nhi gấp gáp nói: “Ông nội, cháu không có gây rối, thật sự có người có thể xuất chiến!” vừa nói, Cung Linh Nhin nhìn sang Dương Tiêu xụ mặt nói: “Việc đã đến nước này, anh vẫn còn có ý che dấu hay sao? Dương Tiêu, đến phiên anh xuất kích rồi!”

“Tôi?” Dương Tiêu nghẹn họng nhìn trân trồi.

Hắn như thế nào cũng không ngờ được rằng, môn sinh cuối cùng của Bạch Nguyên Kiệt trong lời nói của Cung Linh Nhi lại chính là bản thân hắn, đây rõ ràng chính là đuổi vịt lên bờ mài!

Híp mắt nhìn Dương Tiêu, Vương Hạo Nhiên khịt mũi khinh thường, nhìn Dương Tiêu điên cuồng cười lớn: “Thi đấu với tôi? Chỉ dựa vào hắn? Hắn xem là cái thứ gì chứ?”

Nhìn Dương Tiêu, Vương Hạo Nhiên trên mặt không kìm được nét khinh bỉ, giống như Dương Tiêu đứng trước mặt hắn không đáng nhắc đến.

“Tôi được xem là thứ gì?” Vốn dĩ không có ý nhúng tay vào nhưng sắc mặt Dương Tiêu đột nhiên âm u như nước sâu.

Nếu như có người thân thiết có mặt ở hiện trường, bọn họ nhất định sẽ biết được Dương Tiêu hiện nay đã tức giận không ngừng.