CHƯƠNG 230

Đường Hạo mi mắt điên cuồng chớp giật, trong lòng dâng lên từng trận sóng to gió lớn. Dương Tiêu tên phế vật này vậy mà lại trở thành anh hùng?

Chuyện…chuyện này tuyệt đối không có khả năng!

“Anh này, anh nhận lầm người rồi sao?” sắc mặt Đường Hạo hoảng hốt bước lên hỏi.

Người trung niên liếc nhìn Đường Hạo, tức giận nói: “Anh là kẻ nào? Ai là người cứu con gái tôi không lẽ tôi còn không rõ hay sao?”

Tiếp sau đó, người phụ nữ đêm qua một tay mang theo hoa tươi cùng giỏ trái cây bước vào phòng bệnh, sau khi đem hoa tươi cùng giỏ trái cây đặt xuống, người phụ nữ trung niên này cũng quỳ xuống trước mặt Dương Tiêu.

“Mộc Tuyết, nhanh!” sắc mặt Dương Tiêu gấp gáp nói.

Đường Mộc Tuyết nhanh chân bước lên chắn trước mặt người phụ nữ trung niên, đồng thời cũng nâng bà đứng dậy: “Chú Vương, dì Tống, hai người đang làm gì vậy?”

Dương Tiêu ở rễ năm năm nay, cũng chịu không ít ánh mắt khinh thường của người trong tòa chung cư.

Cũng vì vậy mà Dương Tiêu cũng ít trò chuyện tiếp với những người hàng xóm xung quanh, cho nên cũng có rất nhiều người bản thân hắn cũng không hề quen biết, bao gồm đôi vợ chồng trung niên sống ở đối diện này, nhìn vô cùng quen mắt nhưng lại không biết đối phương tên gì.

ý “Thật cảm ơn, Mộc Tuyết, thật cảm ơn hai người, hiện tại chúng tôi cũng không biết nên nói gì để biểu lộ lòng cảm ơn đối với gia đình các cháu!” người phụ nữ trung niên kích động nói.

Người đàn ông trung niên cũng gật đầu, ông biết rằng chuyện đêm qua nếu không nhờ vào Dương Tiêu, thì đứa con gái bé bỏng của hai người bọn họ nhất định sẽ mắt mạng trong biển lửa.

“Chú Vương, dì Tống, hai người quả thật quá khách sáo rồi, mọi người đều là hàng xóm sống chung một tầng lầu, theo lý thì phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng!” Đường Mộc Tuyết an ủi nói.

“Đúng vậy! Cứu một mạng người như xây bảy tòa tháp, đây cũng là việc cháu nên làm!” Dương Tiêu cười nhạt trả lời.

Tận mắt chứng kiến một màn trước mắt, khuôn mặt Đường Hạo không ngừng co giật, hắn không tin được nói: “Tên phế vật Dương Tiêu thật sự là anh hùng cứu người sao? Tên phế vật vô dụng này không phải nên bị dọa sợ đến vãi cả ra quần sao?

Không thể nào, hai người các người chính là được bọn họ nhờ vả diễn màn kịch này!”

Từ đầu đến cuối, Đường Hạo chưa một lần thật sự công nhận Dương Tiêu, hắn càng không tin rằng Dương Tiêu chính là loại người không tiếc mạng sống của bản thân mà giang tay đi cứu giúp kẻ khác. Sau đó, một màn Đường Hạo không thể không tin đã diễn ra.

Cạch!

ý “Thật cảm ơn, Mộc Tuyết, thật cảm ơn hai người, hiện tại chúng tôi cũng không biết nên nói gì để biểu lộ lòng cảm ơn đối với gia đình các cháu!” người phụ nữ trung niên kích động nói.

Người đàn ông trung niên cũng gật đầu, ông biết rằng chuyện đêm qua nếu không nhờ vào Dương Tiêu, thì đứa con gái bé bỏng của hai người bọn họ nhất định sẽ mất mạng trong biển lửa.

“Chú Vương, dì Tống, hai người quả thật quá khách sáo rồi, mọi người đều là hàng xóm sống chung một tầng lầu, theo lý thì phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng!” Đường Mộc Tuyết an ủi nói.

“Đúng vậy! Cứu một mạng người như xây bảy tòa tháp, đây cũng là việc cháu nên làm!” Dương Tiêu cười nhạt trả lời.

Tận mắt chứng kiến một màn trước mắt, khuôn mặt Đường Hạo không ngừng co giật, hắn không tin được nói: “Tên phế vật Dương Tiêu thật sự là anh hùng cứu người sao? Tên phế vật vô dụng này không phải nên bị dọa sợ đến vãi cả ra quần sao?

Không thể nào, hai người các người chính là được bọn họ nhờ vả diễn màn kịch này!”

Từ đầu đến cuối, Đường Hạo chưa một lần thật sự công nhận Dương Tiêu, hắn càng không tin rằng Dương Tiêu chính là loại người không tiếc mạng sống của bản thân mà giang tay đi cứu giúp kẻ khác. Sau đó, một màn Đường Hạo không thể không tin đã diễn ra.

Cạch!

chuyện vô cùng hệ trọng!”

Vừa nói, vị chỉ huy này liền vẫy tay ra hiệu, một đội viên cứu hỏa từ phía sau bước đến, tay mở ra một lá cờ thêu, trên lá cờ gắm rõ ràng viết bốn chữ lớn: “Tắm gương thời đại”, người đề tặng chính là Tổng đội cứu hỏa khu vực thành phố cổ, ngày trao tặng chính là ngày hôm nay.

Nhìn bốn chữ lớn ánh vàng rực rỡ, Đường Hạo há hốc mồm, hắn triệt để hoảng loạn rồi. Đúng vậy, Đường Hạo trong giây phút này hoảng loạn không lời nào diễn tả được.

Tên phế vật Dương Tiêu như vậy mà lại trở thành anh hùng sao? Dương Tiêu hiện tại có thể nhận được sự tôn kính của tất cả mọi người, đây là điều khiến cho Đường Hạo không cách nào tin tưởng được.

Nữ y tá Diệp Khinh Vũ nhìn khuôn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc của Đường Hạo cười lạnh nói: “Mở to đôi mắt chó của anh ra mà nhìn trên lá cờ viết những gì, chính là bốn chữ tắm gương thời đại! Tôi nghĩ nếu như đêm qua anh có mặt ở hiện trường, người gặp họa hỏa sợ đến vãi cả ra quần chắc chắn chính là anh chứ không phải ai khác rồi!”

Đường Hạo muốn phản bác lại những lời này, những lời không có cách nào nói lên lời.

“Các anh đây là muốn làm gì?” Nhìn bốn chữ lớn được viết trên lá cờ, Dương Tiêu dỡ khóc dỡ cười nói.

Vị chỉ huy đội cứu hỏa cười nói: “Dương tiên sinh, đây là một chút thành ý của đội cứu hỏa chúng tôi, trong những năm gần đây, người có năng lượng chính nghĩa như anh đây đã không còn nhiều nữa, năng lượng chính nghĩa cần được sự công nhận từ người khác. Đúng rồi, Dương tiên sinh đây là thẻ chứng nhận của anh!”

Vừa nói, liền có người đem thẻ chứng nhận của Dương Tiêu cung kính đặt lên trên bàn.