CHƯƠNG 237

Nghĩ đến đêm qua bản thân đã hô hấp nhân tạo cho Dương Tiêu, nhớ lại tình cảnh ái muội mờ ám trong nhà vệ sinh bệnh viện, Đường Mộc Tuyết ngại ngùng không thôi.

Thật không nghĩ đến rằng, trong trái tim Đường Mộc Tuyết cô sớm đã xem Dương Tiêu trở thành một nửa trung thành, chỉ là bản thân hai người vẫn chưa đột phá bức màn ngăn cách cuối cùng mà thôi.

Khoảng thời gian này, tất cả những việc Dương Tiêu làm đều khiến cho Đường Mộc Tuyết cảm động không thôi, Đường Mộc Tuyết cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý đem bản thân giao cho hắn.

Nếu như không phải vì Dương Tiêu chính là một tên đầu gỗ, thì những ngày trước đây hai người bọn họ có lẽ đã tiến hành việc cá nước thân mật rồi, cần gì phải chờ đến hiện tại!

Đặc biệt nhất chính là đêm qua Dương Tiêu không màng đến an nguy tính mạng bản thân xông vào biển lửa cứu thoát cô, cũng như biết được thân phận trước đây của Dương Tiêu đã từng là một vị quân nhân, những điều này đều khiến cho Đường Mộc Tuyết chắn động không ngừng.

Chỉ đáng tiếc người đang nằm kế bên cô chính là một tên đầu gỗ không hơn không kém, không hiểu chút phong tình nào.

Cô dù sao cũng là một người phụ nữ bảo thủ, đối với chuyện này có thể làm nhiều nhất chính là đưa ra ám hiệu, căn bản không cách nào tự chủ động được.

Mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết tức đến mức không nhịn được giậm chân tức giận.

 

 

 

 

CHƯƠNG 237 Không lẽ thật sự cần cô cởi sạch sẽ quần áo nhào vào lòng Dương Tiêu thì hắn mới hiểu được cô có ý gì hay sao?

“Nhanh, nhanh thêm chút nữa, lão Đường, bà đây yêu ông chết đi được!” trong giây lát, từ phòng ngủ chính truyền đến giọng nói của Triệu Cầm.

Nghe những lời này, Dương Tiêu nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh. Hắn hiện tại cũng đủ sức tưởng tượng được lúc này Đường Kiến Quốc cùng Triệu Cầm trong phòng ngủ chính đang làm chuyện gì.

Dương Tiêu vốn dĩ nhịn đến khổ sở, nhưng không nghĩ đến ba mẹ vợ của mình lại có hành động như vậy, đây rõ ràng là đang hung hăng kích thích đến thần kinh của hắn.

Đường Mộc Tuyết trong giây lát đỏ mặt tía tai xấu hổ, cô dù sao cũng là người trưởng thành, cũng hiểu rõ hiện tại trong phòng ngủ chính đang phát sinh ra chuyện gì.

Điều khiến cho Đường Mộc Tuyết ngượng ngùng chính là hai người bọn họ đang làm chuyện như vậy, có cần phải lớn tiếng gào thét như vậy hay không?

Hơn nữa, những lời này cũng thật khiến người nghe ngượng ngùng xấu hồ.

Phải biết rằng, hiệu quả cách âm trong căn biệt thự này vô cùng tốt, nhưng hai người bọn họ lại có thể nghe rõ ràng như vậy thì cũng đủ biết âm thanh vang vọng từ căn phòng đó phải lớn đến đâu.

Tiếp theo đó, không ngừng vang lên từng đọt rên rỉ của Triệu Cầm, chuyện này kích động đến Dương Tiêu không nhẹ.

Dương Tiêu dở khóc dở cười, ba mẹ vợ hai người đây là đang giúp đỡ con rễ một tay hay sao? Nhưng…nhưng đáng tiếc con rễ của hai người lại không làm được gì!

Khuôn mặt xinh xắn của Đường Mộc Tuyết lập tức chuyển đỏ, hô hấp gấp gáp, cô có thể cảm nhận được hơi thở của Dương Tiêu cũng trở nên nặng nề hơn.

Không lẽ đầu óc tên đầu gỗ này đã được khai sáng rồi sao?

Ngửi thấy mùi hương cơ thể nhàn nhạt tỏa ra trên cơ thể Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu hít sâu một hơi, tự nói với bản thân tôi không vào địa ngục thì còn ai vào đây.

“Mộc Tuyết!” tiếp đó Dương Tiêu liền lên tiếng.

“Có chuyện gì sao?” Đường Mộc Tuyết vô cùng căng thẳng, hai tay bấu chặt vào tắm nệm giường bên dưới.

Dương Tiêu nuốt một ngụm nước miếng, cà lăm nói: “Mộc…

Mộc Tuyết, trước đây anh từng nghe qua một câu nói, liên quan đến chuyện tình cảm.”

*Nguyên văn chính là nếu như nàng vẫn chưa dấn thân quá sâu vào thế tục, liền nắm tay nàng nhìn ngắm khắp thế gian phồn hoa; nếu như nàng đã trải qua một đời tang thương liền mang nàng đến vòng quay ngựa gỗ; nếu như nàng chính là tình đầu ngây ngô, thì chàng sẽ cởi áo tháo dây, nếu như nàng đã nhìn thấu vô số người, vậy thì chàng sẽ là bếp than lửa hồng kề bên. Mộc Tuyết, em…em là tình đầu ngây ngô sao?”

Lời này vừa nói ra khiến cho Đường Mộc Tuyết xấu hỗ ngượng ngùng. Tên đầu gỗ này, vậy mà lại nói ra những lời văn vẻ như vậy, nhưng nghe vào lại lưu manh đến vậy.

Cái gì gọi là em có phải tình đầu ngây ngô hay không? Có phải nếu thật sự là tình đầu mới chớm nở thì anh sẽ cởi áo tháo dây cho em hay sao?

Nghĩ đến bản thân trước đây chưa từng yêu đường, nghĩ đến những chuyện Dương Tiêu đã làm vì mình, Đường Mộc Tuyết lí nhí như tiếng muỗi kêu trả lời: “Đúng vậy!”

Vừa dứt lời, cả khuôn mặt Đường Mộc Tuyết nóng như thiêu đốt, khuôn mặt tinh xảo ửng đỏ đến mức muốn chảy ra nước.

Hô hấp Dương Tiêu càng thêm gấp gáp, Đường Mộc Tuyết vậy mà lại trả lời đúng vậy, đây không phải ra ám hiệu rằng cô đã ngầm cho phép bản thân hắn cởi áo tháo dây hay sao?

Nghĩ đến đây, Dương Tiêu lập tức ngồi dậy, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Đường Mộc Tuyết, hai bàn tay không tự chủ được mà run rẫy.