Chương 505:

 

Ngồi trên ghế sô pha, hai mắt Tôn Bân sáng lên: “Dì à! Cái sô pha này quá mềm rồi? Cái… cái ghế sô pha này là nhãn hiệu gì vậy?”

 

“Bằng Bằng! Đây là ghế sô pha Rolf Benz!” Triệu Cầm cao giọng nói.

 

Ghế sô pha Rolf Benz có danh tiếng rất cao ở châu Âu.

 

Chức năng mạnh mẽ và hình thức kết hợp có thể thay đổi được là những đặc điểm chính của Rolf, thiết kế của nó cũng được Bảo tàng thiết kế New York sưu tầm.

 

Vì vậy, đây là cơ hội tốt để Triệu Cầm thẻ hiện.

 

Triệu Liên ngạc nhiên: “Chị, Mercedes-Benz không phải là xe sao? Chuyển sang làm sô pha từ khi nào vậy?”

 

Tôn Bằng tức giận nói: “Mẹ! Mẹ không biết thì đừng nói nhảm. Sô pha Rolf Benz là thương hiệu sô pha số một thế giới, một bộ ít nhất cũng phải máy trăm vạn!”

 

“Cái gì? Mấy trăm vạn?” Cả Triệu Liên và Tôn Phú Quý đều kinh ngạc.

 

Nếu một bộ ghế sô pha trị giá máy trăm vạn, chẳng phải chỉ trang trí nội thất cho căn biệt thự này đã là vô giá hay sao?

 

Triệu Cầm giả vờ như chẳng đáng là bao: “Chỉ mấy trăm vạn mà thôi. Tiền không phải vấn đề gì, cái chính là ngồi thoải mái!”

 

“Dì oách ghê!” Tôn Bằng rút ra một ngón tay cái, sau đó nhìn về phía trên bàn trà, lại kêu lên: “Di, nếu cháu nhìn không nhằm, đây là một cái bàn trà liên bang đúng không?

 

Là cái bàn trà liên bang có thương hiệu số một ở trong nước. Và chiếc bàn trà này vẫn là kiểu mới nhất, ít nhất phải trăm vạn, phải không?”

 

Triệu Cầm lại nói: “Trăm vạn mà thôi, bây giờ tạm thời chưa thấy cái bàn trà nào thích hợp, đợi khi nào thấy được bàn trà thích hợp thì sẽ ném cái này đi!”

 

Vẻ mặt của Dương Tiêu ở bên cạnh cực kỳ cứng nhắc, Triệu Cầm thật sự cho rằng bà ta đã trả tiền cho những thứ này!

 

“Uống trà uống trà!” Đường Kiến Quốc cười nhẹ.

 

Đúng lúc này, Tôn Bằng cầm một tách trà lên, tay không cầm vững liền làm rơi xuống sàn.

 

Chén trà bị vỡ khiến một nhóm người có mặt tại phòng vô cùng ngạc nhiên.

 

Nhìn ký hiệu trên tách trà, Tôn Bằng sửng sốt nói: “Di… dì, cái… cái tách trà này khá đắt đúng không? Ít nhất cũng phải mấy chục vạn đúng không?”

 

“Bằng Bằng, gấp cái gì? Dì của con có tiền, mấy chục vạn tính là gì đâu, đúng không chị?” Triệu Liên nhìn Triệu Cầm hỏi.

 

Sắc mặt Triệu Cầm trở nên cứng ngắc, sau đó nói: “Đúng đúng, máy chục vạn mà thôi, tính là gì đâu.”

 

Kỳ thật trong lòng Triệu Cầm đang rỉ máu, bà ta biết tách trà này do một vị đại sư ở châu Âu đánh bóng, trị giá 50 vạn.

 

Tách trà quý giá 50 vạn bị vỡ nát như vậy, néu không phải vì thể diện thì Triệu Cầm đã nỏi điên.

 

Nghe vậy, Triệu Liên bình tĩnh lại, nói: “Bằng Bằng, mẹ đã nói rồi mà, dì của con có tiền, hỏng một cái là chuyện nhỏ thôi, chẳng may làm vỡ đồ, con xem, mẹ làm rơi một cái, đồ tốt có đôi!”

 

Bang!

 

Ngay sau đó, dưới sự chú ý của mọi người, Triệu Liên đập mạnh tách trà quý xuống sàn, tách trà bị vỡ ngay.

 

“Chị, chẳng may làm vỡ đồ, đồ tốt thì có đôi, chị thấy chuyện này có ý tốt không?” Triệu Liên nhìn Triệu Cầm hỏi.

 

Triệu Cầm nắm chặt tay, trong mắt hiện lên một tia tơ máu.

 

Một trăm vạn bị vỡ như vậy, mắt hét một trăm vạn.

 

Tôn Bằng kinh ngạc hỏi: “Dì, dì sao vậy? Chẳng lẽ dì đau lòng sao? Trường hợp này, chúng ta phải đền tiền sao?”