Chương 568:

 

Đường Đường bực bội: “Vâng! Bây giờ em vẫn chưa tìm được công việc thích hợp! Bây giò tìm việc khó quá, nhiều công ty không muốn thuê công nhân thời vụ, em đang học chuyên ngành múa, muốn tìm một công việc thời vụ phù hợp không khác gì một giắc mơ.”

 

“Ở nhà không được à?” Dương Tiêu đen mặt nói.

 

Cũng may là anh vừa đi qua đây, nếu không, đêm nay Đường Đường sẽ gặp rắc rối lớn.

 

Đường Đường bẹp miệng nói: “Em đã lớn rồi, không muốn ở chung nhà, cũng không quen sống trong nhà lớn!”

 

Một thời gian trước, ngôi nhà cũ không có người ở vì rò rỉ khí gas rồi bị nỗ, bây giờ Đường Đường đã biết về việc chuyển đến khu biệt thự bên hồ Nhạn Minh.

 

Thật ra không phải Đường Đường không muốn về nhà mà là cô ây không muôn nhìn thây Dương Tiêu và chị gái mình em em anh anh, điều này sẽ làm cô ấy rất buồn.

 

Cô ấy thích Dương Tiêu, nhưng không thể nói thẳng với Dương Tiêu, cho nên bây giờ Đường Đường chỉ có thể lựa chọn né tránh Dương Tiêu, không muốn tiếp xúc tích cực.

 

“An toàn là trên hết! Em vẫn chưa tìm được việc làm? Để anh giới thiệu công việc cho em!” Dương Tiêu thấp giọng nói.

 

Dù thế nào, Đường Đường cũng là em gái ruột của Đường Mộc Tuyết, đương nhiên anh gặp được thì không thể không quan tâm chăm sóc.

 

Mặc dù Đường Đường từng có thành kiến lớn với mình, nhưng kể từ lần trước mua váy trắng cho Đường Đường, rõ ràng là Đường Đường đã đối xử tốt với mình hơn nhiều.

 

Đường Đường ngạc nhiên nói: “Anh giới thiệu việc làm cho em? Sẽ không phải là nhân viên bảo vệ gì đó chứ? Có lẽ em không làm được công việc đó đâu!”

 

“Em biết sử dụng máy tính không?” Dương Tiêu hỏi.

 

Đường Đường gật đầu: “Biết máy cái cơ bản, nếu có thêm nội dung kỹ thuật thì chắc không làm được đâu!”

 

“Bình thường là được. rồi, đợi lát nữa anh sẽ gọi cho em, sẽ có người sắp xếp công việc văn thư cho em, vậy sau khi đến đó em ở trong ký túc xá của nhân viên nhé. Ở đây.

 

không an toàn!” Dương Tiêu định gọi điện giao cho Lý Minh Hiên, một nhân viên trong chỉ nhánh của nhà họ Lý không phải là một vấn đề lớn.

 

“Oal! Thật sao?” Đường Đường trở nên kích động.

 

Dương Tiêu nhún vai: “Yên tâm! Không lừa trẻ con!”

 

Nhìn thấy Dương Tiêu không nói đùa với mình, Đường Đường vui sướng suýt nhảy dựng lên.

 

“Anh rẻ, cảm ơn anh, vậy giờ anh đang vội về nhà à? Nếu không vội thì đi mua sắm với em đi, em rất chán!” Đường Đường làm nũng nói.

 

Về nhà? Dương Tiêu cười khổ, bây giờ anh không khác gì người vô gia cư, bây giờ quay về chỉ càng làm mâu thuẫn thêm gay gắt.

 

Nhìn nụ cười gượng gạo của Dương Tiêu, Đường Đường tò mò hỏi: “Xảy ra mâu thuẫn với chị em?”

 

“Coi là vậy đi!” Dương Tiêu bắt lực nói.

 

Nghe vậy, trong lòng Đường Đường có chút vui mừng, cơ hội của mình đã đến.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, Đường Đường trực tiếp nắm lấy cánh tay của Dương Tiêu: “Có mâu thuẫn là chuyện bình thường, anh rễ, đi, đi mua sắm với em, anh nhất định sẽ có tâm trạng tốt hơn!”

 

Bị Đường Đường giữ chặt, Dương Tiêu có chút khó chịu, nhưng Đường Đường lại không có ý định buông ra, điều này khiến Dương Tiêu khá bát lực.

 

Đi tới dãy nhà trên phó cổ, Đường Đường đột nhiên dán mắt vào một cửa hàng đồ lót, cô ấy cười xảo quyệt: “Anh rể, anh đi cùng em đến cửa hàng đồ lót. Em không có đồ lót để mặc!”

 

“Hả?” Dương Tiêu lập tức ngắn ra.

 

“Đi thôi!” Đường Đường làm nũng nắm lấy cánh tay của Dương Tiêu đi về phía cửa hàng đồ lót.