Chương 58

Dương Tiêu hoàn toàn nỏi giận. Đám côn đồ này không chỉ có nói năng lỗ mãng với Đường Mộc Tuyết mà còn tiến hành trêu chọc với anh, điều này không thể nào tha thứ được. Đối với Dương Tiêu mà nói, nhục mạ anh thì có thể nhưng nhục mạ Đường Mộc Tuyết tuyệt đối không được.

Rồng bơi vảy ngược, tức giận khi chạm vào.

Đường Mộc Tuyết chính là điểm mấu chốt cuối cùng của Dương Tiêu. Anh không cho phép bắt kỳ kẻ nào có hành động khinh nhờn Đường Mộc Tuyết. Ai dám xúc phạm điểm mắấu chốt của anh, đều phải trả một cái giá rất đắt.

“Đừng lãng phí thời gian, chạy nhanh đánh thằng nhóc này tàn phế đi. Chờ lát nữa tao còn muốn tâm sự nhân sinh và mơ ước với mỹ nhân nhỏ này, ha ha ha ha!” Ngay sau đó, lại có thêm tiếng cười đáng khinh vang lên.

Nghe đến mấy ngôn ngữ ô uế này, Dương Tiêu giận không thể át. Ngay khi người đó nghênh diện hết sức đánh tới, chân phải Dương Tiêu hóa thành một ảo ảnh, hung hăng đá vào hạ bộ của tên côn đồ này.

Tên côn đồ này sao đoán được gà con nhu nhược như Dương Tiêu lại phát ra một sức lực kinh người như thế.

Bọn họ đột nhiên không kịp phòng ngừa, tất cả đều bị Dương Tiêu dùng chân đá vào hạ bộ. Lập tức có một cơn đau khó có thể mở miệng khiến đám côn đồ này muốn rơi vào trạng thái ngắt.

Bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng, bọn họ chắc hẳn hoàn toàn gà bay trứng vỡ.

Rầm rằm rầm!

Trong phút chốc, bảy tám tên côn đồ sắc mặt thống khổ ngã xuống trên mặt đất. Thân thể co thành con tôm, run bần bật.

Cuối cùng, cho dù ra sao người đàn ông nào cũng không thể thừa nhận sự thống khổ này.

Nhìn đám đàn em đều bị Dương Tiêu hạ gục, anh Đại Phi chuẩn bị ra tay với Đường Mộc Tuyết đương trường ngây ngốc. Đánh chết anh ta cũng không nghĩ đến thân thủ Dương Tiêu lại đáng sợ như thế. Vừa rồi rốt cuộc Dương Tiêu ra tay như thế nào anh ta không có thấy rõ ràng.

“Đến lượt mày!” Mặt Dương Tiêu như sương lạnh.

Anh tu luyện tâm pháp Long Môn tối cao. Cao thủ giỏi nhất ở thế giới này cũng không phải đối thủ của Dương Tiêu, đừng nói đến đám côn đồ này.

Anh Đại Phi đã sớm luyện cách đấu qua nhiều năm, thân thủ bất phàm. Anh ta không tin tiêu bạch kiểm trắng nõn sạch sẽ trước mặt sẽ là đối thủ của mình.

“Thằng nhóc, dám gây thương tích cho người của anh Đại Phi, tìm chết!” Ánh mắt anh Đại Phi thoáng hiện lên sự tàn khốc, xách theo con dao đâm đến Dương Tiêu.

Bộp!

Ngay khi anh Đại Phi dùng hết sức đến gần Dương Tiêu, chân phải anh hóa thành một ảo ảnh đá mạnh vào ngực của anh Đại : Phi. Anh Đại Phi bất ngờ, thân hình bị đá bay, giống như đạn pháo hung hăng đập vào phía trên Minibus.

Oa một tiếng, anh Đại Phi phun ra một ngụm máu tươi, khí huyết trong thân thể anh ta cuồn cuộn. Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Dương Tiêu tràn ngập sợ hãi.

Đúng vậy, vừa rồi anh ta không biết Dương Tiêu ra tay từ khi nào. Chỉ cảm thấy một ảo ảnh xẹt qua, cả người anh ta liền bay rồi rớt xuống. Trời ạ, người này rốt cuộc là người hay quỷ?

Hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy, anh Đại Phi lần đầu tiên nhìn thấy hung nhân tuyệt thế như thế này.

Lông mi dài của Đường Mộc Tuyết run rẫy. Cô mở đôi mắt ra, chỉ thấy đám côn đồ trước mặt tất cả đều ngã trên mặt đất quỷ khóc sói gảo.

Một màn trước mắt này hoàn toàn khiến cho Đường Mộc Tuyết sợ ngây người. Ánh mắt cô nhìn Dương Tiêu giống như nhìn một con quái vật. Thậm chí cô không thể tin tưởng được tất cả đều do Dương Tiêu làm.

Năm năm ở chung, Dương Tiêu bị bắt nạt nhưng chưa bao giờ đánh trả. Cô chưa từng đoán được, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền nhất minh kinh nhân.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, cô nhìn thấy chỉ là phần nỗổi góc băng Dương Tiêu. Giống như trực giác của cô ở buổi tiệc, người này chính là rồng ẩn, chưa từng xuất thế thôi.

Nhìn Dương Tiêu không ngừng đến gần, anh Đại Phi sợ đến mức cả người không ngừng run rầy: “Đại… Đại ca, đừng…

Đừng giết em.”

Ánh mắt lạnh băng của Dương Tiêu như gió tuyết tháng hai khiến anh Đại Phi không rét mà run. Dương Tiêu híp mắt lạnh giọng hỏi: “Ai ra lệnh chúng mày đến đây?”

Anh Đại Phi gian nan nuốt nước bọt. Anh ta kiêng kị nhìn Dương Tiêu: “Nếu em nói, anh không thẻ giết em.”