Chương 622:

 

Nếu như bản thân cùng theo đến Tây Song Bản Nạp, Đường Mộc Tuyết sau khi biết được có nảy sinh sự phản cảm với mình hay không? Dương Tiêu thật sự không muốn phá vỡ tâm trạng của Đường Mộc Tuyết.

 

Có điều, Dương Tiêu rất nhanh liền nghĩ đến lời giáo huấn trước đây của Đường Mộc Tuyết dành cho mình.

 

Con gái đều là những người miệng dao gặp nhưng trái tim mềm yếu, thích nhất là nói những lời trái lòng, bình thường nói không muốn để ý đến bạn, chính là đang ngầm ra hiệu đến bạn, bọn họ đang tức giận, nhanh đến dỗ dành.

 

“Mộc Tuyết, rất xin lỗi, bát kể như thế nào, chuyến du lịch Tây Song Nạp Bản này anh nhất định sẽ tham gia, bất kể em có trách anh hay không!” Dương Tiêu nắm chặt tay, sau đó bước lên chiếc xe Maserati, xuất phát hướng về phía đường cao tốc.

 

Mọi thứ đều đã được chuẩn bị, chỉ còn thiếu gió Đông!

 

Khoảng cách với sinh nhật Đường Mộc Tuyết chỉ còn hai ngày, bản thân nhất định phải nắm chắc cơ hội tranh giành sự tha thứ từ Đường Mộc Tuyết.

 

Từ thành phố Trung Nguyên đến Tây Song Bản Nạp là hành trình rất dài, Dương Tiêu lái chiếc xe Maserati, tốc độ tất nhiên so với chiếc xe bus tất nhiên phải nhanh hơn nhiều.

 

Khi đến Tây Song Bản Nạp đã là năm giờ ba mươi, Dương Tiêu nghe ngóng được khách sạn lần này chính là khách sạn Shangri-la, Dương Tiêu liền dừng xe chờ đợi trước cổng khách sạn.

 

Chiếc xe bus đến cổng khách sạn vào khoảng chạng vạng bảy giờ tối, sau khi dừng xe, cả đám người Đường Gia ỉu xìu từ trên xe bus bước xuống.

 

Ngồi cả ngày trên xe, cả đám người toàn thân đều cảm thấy khó chịu.

 

Đường Hạo vừa bước xuống xe liền nhìn thấy Dương Tiêu lúc này đã dừng xe trước cổng khách sạn Shangri-la, hắn cho rằng bản thân hoa mắt, liền vội vàng lau hai mắt, Đường Hạo kinh ngạc nói: “Mẹ nó! Dương Tiêu, anh thật là âm hồn bắt tán, hành trình xa như vậy, vậy mà anh vẫn đến đây?”

 

Khi nhìn thấy Dương Tiêu, trong lòng Đường Mộc Tuyết liền dâng lên chú ý vui mừng, nhưng sự vui mừng này của cô cũng chỉ thoáng qua mà thôi.

 

Những ngày gần đây, Đường Mộc Tuyết cũng phát hiện được bản thân trong vô hình đã tha thứ cho Dương Tiêu, nhưng lại không hề tha thứ cho chuyện xảy ra vào ngày đó.

 

Đúng vậy, Đường Mộc Tuyết tha thứ cho Dương Tiêu, dù sao Dương Tiêu đã làm nhiều chuyện cảm động dành cho cô, chỉ là hình ảnh Dương Tiêu bị một người con gái mặc trang phục công sở đè dưới thân tại Xuân Thượng Nhân Gian khiên cô không cách nào lãng quên được.

 

“Mộc Tuyết!” Dương Tiêu vội vàng đưa đến trước mặt ly nước chanh mà cô thích uống nhất.

 

Đường Mộc Tuyết cả khuôn mặt lạnh lùng, không nói bắt kỳ điều nào, trực tiếp lách mình ra khỏi Dương Tiêu, sau đó bước vào bên trong khách sạn Shangri-la.

 

Đường Dĩnh châm chọc nói: “Đúng là một con chó tốt, đường xa như vậy cũng có thể đến đây, nhưng thật đáng tiếc, anh như vậy chỉ là lấy mặt nóng áp vào mông lạnh mà thôi! Chậc chậc!”

 

Khinh thường cười một tiếng, cả đám người dòng chính Đường gia, kẻ nào cũng mang khuôn mặt châm chọc lần lượt không để ý đến Dương Tiêu liền bước vào trong khách sạn.

 

Giống như Dương Tiêu chính là một trò đùa, một tên hề rạp xiếc, căn bản không có chút cảm giác tồn tại nào cả.

 

Dương Tiêu sờ mũi, cũng không hề cảm thấy chán nản, cục diện như thế này cũng nằm trong dự tính của anh.

 

Đường Mộc Tuyết là một người ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần cô không đánh đuổi anh, Dương Tiêu đã cảm tháy rất thỏa mãn rồi.

 

“Hừ! Anh nói cái gì? Đặt trước đã bị huỷ rồi sao?

 

Dương Tiêu vừa bước vào khách sạn Shangri-la liền nghe thấy tiếng hét thất thanh của Đường Hạo.

 

Giám đốc sảnh vội vàng bước lên trước giải thích: “Xin chào Đường tiên sinh, lịch đặt trước của các người quả thật đã bị huỷ, thật sự vô cùng xin lỗi, chúng tôi tình nguyện thanh toán gấp đôi tiền đặt cọc cho ngài!”

 

“Cái gì? Huỷ? Chúng tôi không hề huỷ lịch! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đường Hạo nhíu mày nói.