Chương 88 \

“Cậu là ai?” Nhìn thấy có người tiến đến nhúng tay, bà nội Đường vô cùng không vui quở mắng.

Đường Hạo là cháu trai đích tôn của bà ta, cho dù có xuất hiện chuyện như vậy, bà ta không thể đưa Đường Hạo vào chỗ chết.

“Đúng vậy, cậu xem cậu là ai? Chỗ nào cho cậu có tư cách mở miệng?”

“Còn không chạy nhanh đi xin lỗi, sau đó suy nghĩ có bay xa quá không, cậu lập tức cút xa cho tôi.”

Đám người dòng chính nhà họ Đường tất cả khit mũi coi thường Cổ soái. Bọn họ luôn bắt nạt kẻ yếu, không biết thân phận thật sự của Cổ soái.

Cổ soái vênh váo tự đắc, đôi tay khoanh trước ngực bễ nghễ nói: “Nhà họ Đường thật giỏi, khẩu khí lớn như thế. Cổ soái tôi ghi nhớ mấy người, dám nói chuyện như vậy với tôi, tôi nghĩ mấy người muốn nửa đời sau phải sống trên giường bệnh đúng không?”

Cái gi!

Cổ soái?

Nghe thấy cái tên này, mọi người trong hiện trường thất sắc đại kinh.

Tuy rằng bọn họ chưa bao giờ gặp Cổ soái, nhưng nghe nói qua những nhân vật lớn nổi danh lừng lẫy ở mảnh đất màu xám của thành phố Trung Nguyên. Đặc biệt là Cổ soái, là thần tượng không biết trong lòng bao nhiêu người.

Bởi vì Cỗ soái dù chưa thành lập thế lực bang phái nhưng ăn hắc lẫn bạch. Lực kêu gọi rất mạnh, muốn tiêu diệt một dòng họ số hai thì dễ như trở bàn tay.

Mặt già của bà nội Đường thay đổi, sắc mặt phẫn nộ lúc đầu nháy mắt hóa thành tôn kính. Bà ta biết rõ Cổ soái là nhân vật lớn nhà họ Đường không thể trêu vào. Nếu chọc giận Cổ soái, không chừng toàn bộ nhà họ Đường có tai họa ngập đầu.

“Hóa ra là ngài Cổ, bà lão này thất lễ rồi. Không biết ngài Cổ đến đây, thật sự là đường đột. Mong ngài Cổ không trách.” Bà nội Đường tôn kính nói.

Nhìn chằm chằm bà nội Đường, Cổ soái muốn phát tác nhưng nghĩ đến Dương Tiêu là con rễ của nhà họ Đường, anh ta cố gắng nén sự tức giận.

“Thôi thôi!” Cổ soái rất bất lực xua tay, nói.

Nếu như dựa theo tính tình trước kia của anh ta, thế nào anh ta cũng phải dạy đám người nhà họ Đường mắt chó này một bài học.

“Còn không mau xin lỗi ngài Cổ!” Bà nội Đường lập tức quát.

Đám dòng chính nhà họ Đường hoảng loạn, vội vàng xin lỗi.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ngài Cổ đại nhân không nhớ tiểu nhân.

Chúng tôi không biết là ngài, cho nên mới mạo phạm.”

“Đúng vậy! Ngài Cổ, là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn.

Đừng trách, đừng trách!”

Trong lòng Cổ soái vô cùng khinh thường, một dòng họ số hai kẻ hèn, không bằng pháp nhãn của anh ta. Đặc biệt là đàn đôi mắt hám lợi của nhà họ Đường, anh ta khinh thường nhìn lại.

Tối hôm qua mạng nhỏ suýt chút nữa chết ở trong tay Dương Tiêu. Dương Tiêu đáng sợ, Cổ soái hoàn toàn hiểu biết được.

Hai gã vô địch quyền anh không phải đối thủ của Dương Tiêu, Cổ soái túng.

Anh sợ Dương Tiêu còn tìm đến cửa gây phiền phức, tự mình tiến đến tập đoàn y dược Đường Nhân chứng minh hồ sơ kinh doanh này là anh ta khai ra.

Dương Tiêu âm thầm kinh ngạc, không đoán được Cổ soái rất thông minh, khó trách có thể ăn hắc lẫn bạch.

Chuyện ngày hôm qua Cổ soái không tức giận khẳng định là giả nhưng chẳng qua Cổ soái là thương nhân không khéo. Anh ta biết, chỉ cần Dương Tiêu cướp tính mạng của mình, tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.

Tuy rằng chết hai người cấp dưới nhưng nếu quan hệ tốt với Dương Tiêu, không chừng về sau hai người còn xảy ra chút cọ xát gì đó.

Mục đích của thương nhân luôn là quyền lợi tối cao, Dương Tiêu có đủ thực lực, đáng giá để anh ta quan hệ.

Bà nội Đường cung kính nói: “Không biết ngài Cổ đến nhà họ Đường có chỉ thị gì?”

: Ở trước mặt Cổ soái, bà nội Đường tất cung tất kính, sợ chọc Cổ soái không vui vẻ.

Cổ soái cố ý liếc mắt quét qua Đường Hạo một cái, khiến Đường Hạo sợ đến mức run rấy.

Đường Hạo biết Cổ soái quyền uy cỡ nào. Cổ soái đã đến, khẳng định vì giúp Dương Tiêu nói chuyện. Nghĩ đến đây, Đường Hạo càng thêm tuyệt vọng.

Đáng chết, tên phế vật Dương Tiêu này sao có thể mời được nhân vật lớn như Cổ soái chứ?