Chương 92

Đường Hạo cực kỳ không cam lòng nói: “Bà nội, cần thiết kéo Đường Mộc Tuyết xuống, còn có tên phế vật Dương Tiêu nữa, hai người này càng ngày càng ngày càng quá đáng hơn. Công ty tuyệt đối không thể để hai người kia khống chế, cần phải chèn ép.”

Tất nhiên bà nội Đường nghĩ đến điều này nhưng Đường Mộc Tuyết quá ưu tú, rất có chủ kiến nhưng chung quy Đường Mộc Tuyết vẫn là phụ nữ.

Bà ta không thể để một người phụ nữ thừa kế vị trí gia chủ được. Hơn nữa, Đường Mộc Tuyết còn có một người chồng phế vật ở rễ.

Hơn nữa, hai ngày nay đứa con rễ phế vật này biểu hiện càng ngày càng khiến người khác không nắm bắt được, điều này khiến cho bà nội Đường vô cùng cảnh giác.

Nếu dựa theo xu thế phát triển này, nếu Đường Mộc Tuyết khống chế mạch máu của công ty, chẳng phải cuối cùng là tiện nghỉ cho kẻ bắt lực Dương Tiêu?

Cho dù như thế nào, bà nội Đường cũng quyết tâm cướp đoạt quyền lợi của Đường Mộc Tuyết.

Bà nội Đường nói nhỏ với Đường Hạo: “Hừ! Sao bà có thể tùy ý để hai vợ chồng bọn họ tiếp tục phát triển như thế? Bây giờ Đường Mộc Tuyết còn giá trị lợi dụng, chúng ta vẫn không nên động vào nó nhưng chúng ta có thể cướp đoạt quyền lợi của nó. Về sau cháu đến làm giám đốc bộ phận marketing đi!”

Ỉ “Nhưng mà bà nội, nêu đường đột như thế, có phải quá rõ ràng hay không? Hơn nữa, có rất nhiều hợp đồng ở bộ phận marketing là do Đường Mộc Tuyết ký, đột nhiên thay đổi người phụ trách chỉ sợ sẽ khiến những khách hàng đó bất mãn.”

Đường Hạo lo lắng, nói: “Còn nữa, đôi mắt đám hám lợi ở công ty vô cùng rõ ràng đạo lý môi hở răng lạnh, chỉ sợ bọn họ sẽ không dễ dàng để Đường Mộc Tuyết đi xuống.”

Đúng vậy, tuy rằng thành viên dòng chính Đường Nhân không có năng lực gì lớn nhưng mỗi người đều là cao thủ mưu mô.

Thường ngày, bọn họ ngồi xem Đường Hạo và Đường Mộc Tuyết tranh đấu, sau đó ở trong tối nhìn chuyện cười.

Tuy rằng ngoài mặt buộc tội Đường Mộc Tuyết nhưng nếu thật sự có một ngày Đường Mộc Tuyết xuống đài, nhóm người này sẽ ngồi không yên.

Ai cũng biết, bên trong tập đoàn y dược Đường Nhân chỉ có hai nhân vật tiêu biểu cho thế hệ trẻ là Đường Hạo và Đường Mộc Tuyết. Cho dù bất kỳ người nào rơi đài vô cùng bát lợi đối với địa vị của bọn họ.

Bà nội Đường đã sớm nghĩ đến chuyện này, bà ta cười lạnh nói: “Việc này đơn giản. Nhà họ Hoa ở Trung Nguyên không phải đang khất nợ chúng ta vốn to gần chục triệu tệ hay sao?

Tiền này cho Đường Mộc Tuyết đi đòi. Nếu Đường Mộc Tuyết không trở về, chỉ có thể chứng minh năng lực cô ta không tốt, việc sa thải nó sẽ cứ như vậy mà thành công.”

“Bà nội, kế này hay quá!” Ánh mắt Đường Hạo sáng ngời.

Trong mười dòng họ giàu có ở Trung Nguyên, nhà họ Hoa đặc biệt làm ngành sản xuất y dược. Mấy năm nay nhà họ Hoa và nhà họ Đường hợp tác, nhà họ Đường cung cấp y dược cho nhà họ Hoa.

Chính là hợp đồng hai nhà sắp đến hạn nhưng từ nửa năm trước nhà họ Hoa không thanh toán tiền cho nhà họ Đường.

Nửa năm dừng lại, vốn to ước chừng tính khoảng một chục triệu tệ.

Không biết bao nhiêu người nhà họ Đường đi đến đòi tiền nhưng đều bị nhà họ Hoa vô tình ném ra.

Nhà họ Hoa là nhà giàu đứng đầu Trung Nguyên, người nhà họ Đường bắt lực như người câm, có khổ không thể kể.

Chung quy nhà họ Hoa quá lớn mạnh, khiến một dòng họ cận giới thượng lưu hèn yếu quả thật dễ như trở bàn tay. Ngay cả bà nội Đường cũng chỉ có thể nuốt cơn tức giận này vào trong bụng.

Không có cách nào cả, nhà họ Đường bọn họ quá yếu, không lọt nỗi vào trong mắt nhà họ Hoa.

“Chờ ngày mai bà sẽ tự mình xử lý chuyện này.” Bà nội Đường nói nhỏ.

“Vậy thì quá tốt rồi!” Đường Hạo vui sướng, suýt chút nữa nhảy lên.

Bà nội Đường đã quyết tâm, về sau chỉ cho Đường Mộc Tuyết phụ trách việc hợp tác với nhà họ Lý ở Đông Hải, công việc khác tuyệt đối không cho Đường Mộc Tuyết nhúng tay. Bà ta tuyệt đối không cho phép cơ nghiệp to lớn của nhà họ Đường rơi vào tay một người ngoài.

Đường Hạo do dự một chút, tiếp tục hỏi: “Bà nội, vậy Dương Tiêu thì sao?”

Bà nội Đường vô cùng khinh thường, nói: “Bây giờ tên phế vật này không phải đang làm việc ở bộ phận bảo vệ sao? Trả cậu ta tiền lương gấp ba lần rồi cho cậu ta cút đi.”

“Vâng!” Đường Hạo mừng rỡ như điên.

xk& Khoảng hai giờ chiều, Đường Mộc Tuyết nóng nên tỉnh.

“Em nóng nên tỉnh sao? Đến đây, anh đã nấu cho em cháo đậu xanh để lạnh, giảm nóng, em uống đi!” Dương Tiêu cười ngâm ngâm bưng cháo đậu xanh đến trước mặt Đường Mộc Tuyết.

Đường Mộc Tuyết nhận cháo đậu xanh, đỏ mặt nói: “Cảm ơn!”