“Chiếc váy này không hợp với cô, nhìn chẳng đẹp chút nào, dáng người cô quá béo.” An Tư Khiết nhìn Vân Cẩn cảm thấy cô quá béo, so với dáng người liễu yếu đào tơ như mình, cô ta giống như gốc cây liễu vậy.

“Chồng tôi không chê tôi là được.” Vân Cẩn biết cô ta là cố tình tìm đến đây muốn gây chuyện với cô vì vậy cô cười tươi như hoa trả lời cô ta.

“Cô biết được tư thế mà Đinh Kiêu thích nhất hay sao?”

“Tương lai tôi còn có nhiều cơ hội thực tế, nhưng cô thì chỉ có thể ở đó mơ mộng mà thôi.”

Hai cô gái đứng trước gương miệng lưỡi sắc bén châm chọc nhau.

“Cô cho rằng anh ấy thật lòng muốn cưới cô, anh ấy chẳng qua cũng chỉ là đang giận dỗi với tôi, cô cứ chờ xem đi, chỉ cần tôi ngoắc đầu ngón tay một cái anh ta sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh tôi.” An Tư Khiết giận đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, lời nói cũng bắt đầu trở nên lộn xộn.

“Lấy hạnh phúc cả đời mình ra để đánh cược, tiền đặt cuộc này cũng khá lớn đấy, nhưng tôi thua anh ấy cũng không thể thắng được. Chuyện này tôi và anh ấy đều đồng lòng, làm gì có chuyện liên quan đến cô cơ chứ.” Vân Cẩn bị chọc cho tức giận, khí thế cũng không hề thua kém, bực mình vì không thể đánh bại được đối thủ.

“Chẳng qua tôi cũng không thèm đến anh ta thôi, nếu không thì bao giờ mới đến lượt cô. Nhưng cô cũng cẩn thận một chút nha, Đinh Kiêu rất sợ mẹ anh ta, anh ta cái gì cũng nghe lời mẹ, sẽ không nghe theo lời cô đâu” An Tư Khiết vẫn cho rằng chính vì Lí Phượng Hà không thích mình nên Đinh Kiêu mới lựa chọn Vân Cẩn.

“Con trai thường nghe lời mẹ, sợ mẹ cũng không phải có gì không tốt, nuôi con mới biết được tấm lòng của cha mẹ, Đinh Kiêu chưa có con mà đã biết hiếu thuận với cha mẹ, thật tốt a.” Vân Cẩn dồn khí đan điền, hít một ngụm không khí để lấy động lực đấu cũng An Tư Khiết.

“Anh ta sắp cưới cô nhưng còn theo tôi lên giường, nếu không tin cô có thể hỏi anh ta.” An Tư Khiết xuất đòn sát thủ, dù sao chuyện như vậy cũng không có gì làm bằng chứng, Vân Cẩn cũng sẽ không đi hỏi thẳng Đinh Kiêu.

Đầu Vân Cẩn “ong” một tiếng, cảm giác giống như trên đỉnh đầu có hàng vạn con ong đang bay tròn xung quanh, thiếu chút nữa cô đã không chịu đựng được sự đả kích này nhưng rất nhanh lấy lại dũng khí:” Đàn ông đều là như vậy, cô nên tỉnh lại đi, em gái à, cô tốt nhất nên giữ lại cho mình chút tự trọng, đàn ông họ cũng chỉ chơi bời với cô mà thôi.”

“Cô đúng là độc miệng, xem ra tôi hoàn toàn không cần đồng tình với cô, như vậy tôi cũng nói cho cô biết một chuyện, tôi và Đinh Kiêu ở cùng nhau lâu ngày như vậy, anh ấy sẽ không dễ dàng quên được tôi đâu, sau này tôi sẽ còn đi tìm anh ấy một ngày nào đó cô sẽ biết, tuy anh ấy cưới cô nhưng lại vẫn còn yêu tôi.”

An Tư Khiết cố kiềm chế tức giận, nói xong những câu này thì đi ra khỏi phòng thay quần áo, nhưng chưa đi được mấy bước thì bị một cô gái xinh đẹp cho một cái bạt tai làm cô ta nổ đom đóm mắt.

Lúc An Tư Khiết đi vào phòng thay quần áo Tỉ Mỉ không để ý, đến khi điện thoại trong túi Vân Cẩn vang lên, là đồng nghiệp của Vân Cẩn gọi đến, cô mang điện thoại cho Vân Cẩn mới nghe được hai người này nói chyện, nhất thời không khống chế được mình đánh cô ta một cái.

Gò má An Tư Khiết sưng đỏ, đang muốn mở miệng mắng Tỉ Mỉ thì thấy Vân Cẩn từ phòng thay đồ đi ra trao đổi ánh mắt với Tỉ Mỉ, cô ta mới ý thức được Tỉ Mỉ là người của Vân Cẩn.

An Tư Khiết gọi điện thoại cho Đinh Kiêu, thêm mắm dặm muối việc mình bị ăn một cái tát hơn nữa còn khăng khăng khẳng định rằng chuyện này là do Vân Cẩn bảo Tỉ Mỉ làm.

Đinh Kiêu nghe cũng không biết phải làm sao nhưng anh lại phát hiện ra trọng điểm: “Em đến tiệm áo cưới làm gì?”

An Tư Khiết đang vô cùng ủy khuất, chỉ muốn Đinh Kiêu nhanh đến thay mình báo thù giải oan, khóc không ra tiếng: “Em không làm gì cả, em chỉ vô tình đi qua đây thôi.... Đinh Kiêu, cô ta dám đánh em, ngay cả anh cũng không bao giờ đánh em mà.”

Không đánh cô mới là lạ!

Đinh Kiêu thầm oán một câu, khẽ nghĩ trong lòng nhưng lại bình tĩnh nói:”Được rồi, em ở đó đừng đi, cũng đừng để các cô ấy đi, bây giờ anh sẽ qua đấy.”

An Tư Khiết đắc ý cúp điện thoại “Đinh Kiêu nói anh ấy sẽ đến đây ngay bây giờ bảo các cô hãy ở đây đợi.” Cô ta nhìn hai người nói.

Cô ta làm chuyện xấu còn dám đi cáo trạng trước, Vân Cẩn vô cùng tức giận, trong lòng buồn bực nhưng không thể nói ra được, đáng giận hơn là Đinh Kiêu nghe điện thoại của cô ta, còn tin lời cô ta.

Nhìn thấy Đinh Kiêu đỗ xe xong, đang đi vào trong tiệm áo cưới, Tỉ Mỉ tính toán bất chấp lấy móng tay cào một cái lên mặt mình , ngay lập tức trên mặt cô xuất hiện một vạch đỏ, vừa nhìn thấy Đinh Kiêu đi vào đã vội chạy đến tố cáo.

“Anh rể, anh phải đòi lại công bằng cho em, anh xem người phụ nữ kia cào em trầy xướt hết mặt rồi,…” Tỉ mỉ khóc như hoa lê đái vũ lôi cánh tay Đinh Kiêu khóc lóc kể lể, không cho anh đến gần An Tư Khiết nửa bước.

Đinh Kiêu liếc mắt một cái nhìn Tỉ Mỉ, quả nhiên thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của cô xuất hiện một vệt máu, thấp giọng an ủi: “Không có việc gì cả, anh rể báo thù cho em.”

Tỉ Mỉ thấy Đinh Kiêu nháy mắt với mình, chỉ đàng buông cánh tay anh ra, Đinh Kiêu lúc này mới chuyển tầm mắt nhìn An Tư Khiết :” Cô đã náo loạn đủ chưa?”

Từ nhỏ đến giờ cuộc sống của An Tư Khiết luôn được bố mẹ bảo vệ, được nuông chiều từ bé nên tính tình cũng đơn thuần không quá tính toán thiệt hơn, nào ngờ đến Tỉ Mỉ sẽ dùng khổ nhục kế như vậy, lại nghe thấy Đinh Kiêu tức giận với mình, uất ức đi đến ngước mặt cho anh xem, khóc to: “Em không đánh cô ta, chính cô ta tự cào lên mặt mình, anh xem mặt em đi, đây mới là bị cô ta đánh.”

Trên mặt in rõ năm dấu tay hồng hồng, nếu là trước kia Đinh Kiêu nhất định sẽ thấy đau lòng nhưng lúc này anh chỉ thấy cô ta thật ngang ngược tự nhiên dám đến gây sự với Vân Cẩn cố ý phá hoại hôn lễ của anh.

“Anh rể, anh đừng tin cô ta, người phụ nữ đáng ghét chết đi được, cô ta dám nói những lời buồn nôn với chị họ, còn nói cho dù anh đã kết hôn sau này cô ta vẫn quấn lấy anh, em tức quá mới chỉ cho cô ta một cái bạt tai, nếu đổi lại là anh, anh cũng không muốn nghe những lời đó đâu, anh rể anh không được mềm lòng chỉ nghe lời nói một phía của cô ta.” Tỉ Mỉ sợ Đinh Kiêu hiểu lầm vội vàng giải thích.

Đinh Kiêu không biết phải làm gì, lại nhớ ra Vân Cẩn vẫn đứng bên cạnh nhìn, hất tay An Tư Khiết ra đi về phía Vân Cẩn, lại thấy khuôn mặt cô tràn đầy ủy khuất đi đến an ủi cô.

“Không cso việc gì, em đừng tức giận, cô ta vốn dĩ có thói xấu đã bị người nhà chiều đến hư hỏng rồi.” Đinh Kiêu cũng không giải thích gì, chỉ không muốn Vân Cẩn chấp nhặt với An Tư Khiết.

Vân Cẩn không lên tiếng nhìn anh, trong lòng tràn đầy ủy khuất nhưng một câu cũng không nói, Đinh Kiêu từ khi vào cửa cũng không có chú ý đến cô, cho dù anh tức giận, tra hỏi cũng được nhưng anh vẫn chú ý đến An Tư Khiết trước, chỉ sợ Tỉ Mỉ dùng khổ nhục kế đi chăng nữa anh cũng sẽ không nổi giận với An Tư Khiết.

Vân Cẩn yên lặng cúi đầu, Đinh Kiêu đoán có lẽ cô nghe được An Tư Khiết nói gì đó nên không thoải mái, ôm lấy cô an ủi. Vân Cẩn dựa trên vai Đinh Kiêu lần đầu cảm thấy hoang mang về cuộc hôn nhân của mình.

Tỉ Mỉ và An Tư Khiết nhìn thấy như vậy không hẹn mà cũng quay ra nhìn nhau, khi ánh mắt vừa chạm vào nhau, hai người đều là mĩ nữ, nhìn thấy đối phương lại càng thêm tức giận, thiếu chút nữa thì xông vào đánh nhau.

“Cô còn nhìn cái gì, không thức thời mà nhanh nhanh cút đi.” Tỉ Mỉ quát.

“Cô có tư cách gì mà nói nhưng lời đó, cô nên xem lại mình đi.” An Tư Khiết đã khống chế được được cảm xúc, xoay người dời đi.

“Lão nương ít nhất cũng ti tiện như cô, chúc cô về sau lấy được một người đàn ông giống như quốc bảo.” Tỉ Mỉ độc ác nói. Đợi cho An Tư Khiết đi thật xa mới đến an ủi chị họ mình.

Lúc này Vân Cẩn đã đi thay bộ váy cưới trên người, đuổi Tỉ Mỉ đi, cô quyết định phải nói cho rõ chuyện này với Đinh Kiêu.

Trongg xe, sắc mặt Vân Cẩn bình tĩnh hỏi Đinh Kiêu:” Có chuyện em vẫn muốn hỏi anh hi vọng anh có thể nói rõ cho em biết.” Đinh Kiêu thấy vè mặt cô nghiêm trọng, dù không biết cô muốn hỏi gì nhưng vẫn gật đầu một cái.

“Có một lần anh uống say gọi em đi đón anh, anh còn nhớ không, em muốn biết anh uống say có phải vì cô ta?” Mặc dù chyện này đã qua lâu nhưng Vân Cẩn vẫn còn khúc mắc trong lòng.

“Phải.” Đinh Kiêu hít một hơi, không phủ nhận cũng không giải thích.

Lòng Vân Cẩn đâu như dao cắt: “Vậy tại sao anh lại muốn kết hôn với em, tong lòng anh rõ ràng không có am.” Cô cảm thấy mình giống như khúc ruột thừa Đinh Kiêu cắt bỏ trong viện ngày ấy =, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hơn nữa nếu đã bị viêm rồi thì còn ảnh hưởng đến sức khỏe không bằng cứ cắt bỏ đi.

“Anh và cô ấy đã ở chung nhiều năm nay, buồn phiền còn nhiều hơn vui vẻ, nhiều năm như vậy cô ấy cũng không hề thay đổi, anh không muốn cứ tiếp tục như vậy, nhưng em thì khác, em có thể man lại vui vẻ cho người khác.” Đinh Kiêu thận trọng nói.

“Em không muốn anh có loại cảm giác đó với em, em muốn chính là yêu, em không muốn mình chỉ là lựa chọn đường lui của anh.” Vân Cẩn hi vọng Đinh Kiêu có thể hiểu tâm ý của mình.

Yêu và hận cùng một loại, chỉ có khắc cốt mới khắc sâu trong lòng.

“Vậy em cảm thấy như thế nào mới được gọi là yêu? Trong mắt anh, vì đối phương mà đổi mặt với cả thế giới này, vậy không được gọi là yêu, bỏi vì đối phương mà thấy thế giới này tràn đầy tươi đẹp , đó mới là yêu, tình yêu không phải tội ác.” Những lời này của Đinh Kiêu được phát ra từ tận đáy lòng, ở điểm này Đinh Kiêu rất rõ ràng, Vân Cẩn sẽ lầ một người vợ tốt biết quan tâm đến chồng.

Người đàn ông này, thật là cho người ta vừa yêu vừa hận, nhìn như vô tâm, nhưng mỗi câu anh nói ra đều có đạo lí, khó trách An Tư Khiết không bỏ được anh, mình cũng say đắm anh, anh thật sự có một loại cảm giác mà người khác không có, không những thế anh có chĩnh kiến riêng của mình.

Đinh Kiêu là một người có chính kiến, Vân Cẩn vẫn luôn biết, mặc dù anh luôn tỏ ra lạnh nhạt với mọi chuyện , cái gì cũng không quan tâm, luôn sống vừa phải, không để cho người khác nghĩ mình quá thông minh, cái gì cũng coi như chơi đùa, cho là anh đang đùa giỡn, nhưng thật ra những đều anh nói đều không phải vô tâm.

Thái độ chơi bời đó, phải biểu hiện vừa phải, nếu biểu hiện thái quá, sẽ bị coi như lưu manh, Đinh Kiêu không bao giờ như vậy. Anh được giáo dục rất tốt cho nên dù tức giận cũng không bao giờ làm những chuyện mất mặt trước mặt người khác, trừ khi đối phương là người thân thiết, con nhà gia giáo cơ bản là khác với kẻ đầu đườn xó chợ ở chỗ chính là phong độ.

Nhưng nếu người khác nghĩ anh là người sông có nề nếp, không có chút nào thú viij , thì người đó cũng sai lầm rồi, Đinh Kiêu là người có thể làm cho người khác hứng thú, biết hưởng thụ thú vui, vừa làm người khác vui vẻ mà chính mình cũng được tiêu khiển,anh khiến cho người bên cạnh vui vẻ bởi vì anh thông minh có thể từ những chi tiết nhỏ khiến cho tâm trạng đối phương thay đổi.

Vân Cẩn nức nở, nắm chặt tay Đinh Kiêu, đem tay anh đặt trên mặt mình :”Em không xinhh đẹp cũng không thông minh, lại còn mập nhưng em có thể chịu được cực khổ chỉ cần anh nói là được .”

“Chuyện này cũng không cần lo, sau này con sẽ giống anh là được.” Đinh Kiêu an ủi nắm lấy tay cô. Vân Cẩn lúc này mới có thể mỉm cười một cái. Anh luôn biết được nói cái gì có thể an ủi được cô.

“ Đúng rồi Tỉ Mỉ vừa rồi có mắng An Tư Khiết, gả cho người đàn ông như quốc bảo có nghĩa là gì?” Cái này Đinh Kiêu đã thắc mắc nãy giờ.

Vân Cẩn cười rộ lên: “Anh đúng là không biết gì cả, quốc bảo chính là gấu mèo đấy, thời gian sinh đẻ của gấu mèo rất lâu cho nên một số chức của gấu mèo cái bị thoái hóa, vì vậy gấu mèo có con rất khó khăn, anh về nên xem nhiều khoa học vào.”

Đinh Kiêu cười lớn, cười đến không thở ra hơi không ngờ Tỉ Mỉ mắng người còn ác độc như thế nhưng lại không mang một chút thô tục.

“Anh đoán xem nếu Tỉ Mỉ và An Tư Khiết đánh nhau người nào thắng?” Vân Cẩn đột nhiên tò mò.

“Chắc là Tỉ mỉ thắng, móng tay Tỉ Mỉ vừa dài vừa nhọn, An Tư Khiết lúc bé có học Piano nên không bao giờ nuôi móng tay dài.” Đinh Kiêu không nghĩ ngợi gì nói.

Lúc này Vân Cẩn kin ngạc, thì ra Đinh Kiêu vừa nhìn đã biết là vết xước trên mặt Tỉ Mỉ chính là do con bé tạo ra, nhưng vẫn cùng nó diễn khổ nhục kế, điều đó chứng tỏ anh vẫn che chở cho mình và Tỉ Mỉ nhiều hơn một chút, nghĩ đến điều đó, cơn giận của Vân Cẩn bay đi hết không còn sót lại một chút nào, trong lòng chỉ còn sự ngọt ngào của tình yêu.

Giờ phút này trong lòn cô Đinh Kiêu chính là một người đàn ông tốt hiếm có.

Đinh Kiêu cũng không để ý đến vẻ mặt biến đổi của Vân Cẩn, lấy một chiếc hộp nhung màu xanh đưa cho Vân Cẩn. Vân Cẩn thấy chiếc hộp có logo giống chiếc nhẫn kết hôn mua cho cô, nên cũng đoán được anh mua cho mình cái gì nên mở ra xem

Quả nhiên là một bộ trang sức bằng ngọc có đính kim cương, đầy đủ cả vòng tay dây chuyền bông tai.

“Vốn dĩ muốn đợi đến buổi tối đến nhà em sẽ cho em điều bất ngờ, nhưng tình huông bây giờ chỉ có thể lấy ra trước hi vọng có thể làm em bớt giận.” Đinh Kiêu cười nói.

Đôi mắt Vân Cẩn mở lớn tỏa sáng lấp lánh, nhưng cô cũng không hề nói cho anh biết mình đã sớm không còn giận anh nữa mà an tâm hưởng thụ sự chăm sóc của anh, nếu như điểm nhỏ mọn này cũng không có thì không phải là con gái