Thoáng một cái đã trôi qua hai tháng, Vân cẩn đã dần thích ứng với hoàn cảnh xa lạ, nhưng lại chưa thích ứng được với tính khí Đinh đại thiếu gia. Cô đã sớm biết anh được cha mẹ nuông chiều, nhưng cũng không nghĩ rằng lại trở thành thói quen như vậy, theo như lời của Lý Phượng Hà mà nói, Đinh Kiêu nhà chúng ta từ nhỏ đã kiêu căng, được bú sữa mẹ đến bốn tuổi.

Đinh Kiêu ăn trứng gà không bao giờ tự mình bóc vỏ, đều có bảo mẫu bóc cho anh, lúc ăn cháo không được nóng quá cũng không được lạnh quá, thịt ruốc để lâu có bị nặng mùi cũng không thích, mì sợi mền quá thì chê, cứng quá thì cũng không thích, có làm tốt hơn nữa anh cũng tìm ra được lỗi để nói.

Sinh hoạt của anh hằng ngày đều có bảo mẫu xử lý, Vân Cẩn thường hoài nghi, anh không thể lo liệu cuộc sống như vậy, không hiểu làm sao có thể sống được hai năm huấn luyện trong quân đội.

Trừ khi vận động trên giường, Vân Cẩn và Đinh Kiêu coi như nước song không phạm nước giếng, cô không hỏi đến hành tung của anh, mà anh cũng không hạn chế tự do của cô, thỉnh thoảng cô có hỏi, anh và bạn bè hay đi đâu chơi, anh sẽ nói:”Đó không phải nơi em có thể đến được .” ý ngoài lời nói, đó là chỗ đàn ông hay đến để tiêu khiển, một người phụ nữ đàng hoàng thì đến chỗ đó làm gì.

Anh nói chỗ đó, Vân Cẩn cũng không phải là không biết, trước kia khi chưa kết hôn, cô bị mấy đồng nghiệp kéo đi tụ tập, đi một câu lạc bộ nổi tiếng trong thành phố. Nghe nói những nơi đó thường rất phức tạp, không phải là người giàu có thì là con em cán bộ, trong túi mà không có tiền thì đừng hòng mơ tưởng.

Vân Cẩn đi vệ sinh, thấy trong một gian phòng có một người, chân dài, váy ngắn vừa cúi đầu một cái là lộ cái mông, hơn nữa còn rất có ngực, một mảnh trắng bóc, trong khe có thể đựng tiền, nếu so sánh Vân Cẩn cảm thấy mình thật tầm thường.

Đinh Kiêu nếu như cả ngày ở chung với những phụ nữ như vậy, thì có gì tốt? Vân Cẩn suy nghĩ một lát cũng cảm thấy khó chịu, bắt đầu tìm cách không cho Đinh Kiêu đi ra ngoài chơi.

“Anh đi đánh bài với bạn thôi, em đừng đa nghi nhiều.” Đinh Kiêu là một người gian hoạt, làm sao có thể không đoán ra suy nghĩ của Vân Cẩn?

Anh bắt đầu cảm thấy buồn bực, có phải hay không trong mắt cô, anh cả ngày chỉ rượu thịt thì không phải làm gì khác? Anh và bạn bè đánh bài chơi golf cô cũng hỏi đi hỏi lại , sớm biết như thế, lúc trước đã không cưới cô.

Vân Cẩn không quản được Đinh Kiêu nhưng cũng may còn có mẹ chồng, Lý Phượng Hà chuyện gì cũng đều chiều theo ý con nhưng lại có một quy củ, sau khi kết hôn thì không được phép qua đêm ở bên ngoài, Vân Cẩn biết, hiểu con không ai bằng mẹ, mẹ chồng sợ con trai ở bên ngoài mà làm bừa bị truyền ra bên ngoài sẽ bị người ngoài chỉ trích, đây cũng là vì danh tiếng cuẩ Đinh gia mà suy tính, cũng không phải vì người con dâu Vân Cẩn này.

Mặc dù như thế,Vân Cẩn cũng dựa vào quy định này mà có lợi, Đinh Kiêu không được đi chơi trễ là không muốn về nhà, có mẹ anh ở đây, anh cũng phải về nhà, Vân Cẩn không lo lắng ban đêm anh không về ngủ nên luôn để cửa cho anh.

Thỉnh thoảng đến ngày nghỉ, lúc Đinh Kiêu không phải đi xã giao cũng ở nhà với Vân Cẩn, khi đó Vân Cẩn sẽ rất vui, quấn lấy anh để anh cũng mình xem tivi.

Nhìn thấy trên tivi đôi nam nữ triền miên, Vân Cẩn cũng nổi lên tâm tư không đứng đắn, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn sang ĐInh Kiêu, nhưng lại thấy anh chăm chú ăn đậu hoa lan rắc vừng, căn bản là không để ý đến cô.

“Em nhìn anh làm gì, nếu muốn ăn thì ăn đi” Đinh Kiêu đẩy đĩa đậu đến trước mặt Vân Cẩn .

Muốn ăn ngươi.

Trong lòng Vân Cẩn đang gào thét, liếc đôi mắt quyến rũ, cảm thấy mình bị người đàn ông đẹp trai trước mắt là cho rối tính rối mù hết lên rồi, dịch lại làm nũng: “Ông xã, anh không có hôn em.”

“Làm sao lại không hôn được? Buổi tối hôm qua còn thân hơn cả hôn mà.” Đinh Kiêu cau mày, ban ngày như vậy cũng không muốn nói đến chuyện ý dâm. Vân Cẩn nghiêm túc nhìn anh:” Nhưng không hôn miệng”

Chuyện như vậy cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, kết hôn đã được ba tháng, nhưng ở trên giường Đinh Kiêu chưa hôn cô, một lần cũng chưa, chỗ nào trên người cô anh cũng đã thưởng thức qua nhưng lại khôn chịu nếm miệng của cô. Với biểu hiện trên giường của anh, chắc chắn kĩ thuật hôn sẽ không thể kém được, cô rất muốn thử qua một chút xem khi hôn môi đàn ông sẽ có cảm giác như thế nào.

Đinh Kiêu liếc mắt nhìn cô, cũng không đoán ra được ý định của cô, hồi lâu mới nói:” anhđi súc miệng.” anh chạy đến toilet giùng giằng một lúc lâu, năm phút đồng hồ sau mới đi ra nói với cô anh đã đánh răng xong rồi.

Trên thực tế, anh không thích hôn môi lắm cảm giác hai người nuốt đi nuốt lại nước miếng của đối phương thật mất vệ sinh, nếu miệng đối phương mà lại có mùi lạ nữa thì lại càng kinh tởm, nhưng Vân Cẩn lại muốn hôn anh, anh cũng không thể nói mình ghét bỏ nước miếng của cô được.

Vân Cẩn thấy Đinh Kiêu đánh răng vị bạc hà cũng chạy đi đánh.

Đinh Kiêu ngồi trên ghế salon gọi cô: “đến đây đi” Vân Cẩn rất biết nghe lời ngồi xuống đùi anh, bốn mảnh môi tiếp xúc rất nhanh đã hôn nhau.

Quả nhiên danh bất hư truyển, Đinh Kiêu quả nhiên đúng như danh tiếng mọi người nói, hôn môi một cái có thể khiến phụ nữ mềm nhũn, Vân Cẩn quả thật không muốn buông anh ra, môi anh so với ăn kem còn ngon hơn, hẳn là km vị bạc hà, đầu lưỡi vừa mềm lại ngọt

Lý Phượng Hà vốn muốn leenn tầng tìm con trai nói chuyện, vừa mới đi đến cửa đã thấy cô dâu mới đang ngồi trên salon ôm gặm con trai mình, ban ngày ban mặt cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, bà không thích lắc đầu một cái.

Nghe thấy âm thanh trong bụng truyền đến, Vân Cẩn có dự cảmm, cảnh giác từ trong ngc Đinh Kiêu ngồi dậy, đẩy anh: “Anh đi ra ban công đi, nhanh.”

“Mẹ kiếp người nào vừa rồi còn không chê ta.” Đinh Kiêu nói thầm một câu nhưng vẫn nghe lời chạy đến bên ban công.

Cô cũng không phản đối việc anh ăn đậu hoa lan, nhưng phiền nhất chính là sau khi anh ăn xong sẽ thả khí. Hình tượng người đàn ông đẹp trai trong chốc lát bị hủy, nhất là khi anh lại coi việc đó mình làm ra mùi thối đó là chuyện đương nhiên,còn không cho phép cô chê, nếu nói anh sẽ tưc giận, tự mình thả khí tất nhiên là không thấy thối rồi, đấy là điều hiên nhiên.

Vân Cẩn nghĩ, phải bắt anh từ bỏ thói xấu này, so với đậu hoa lan còn rất nhiều đồ ăn vặt ngon hơn nhiều, cần gì phải ăn cái này, vì vậy Vân Cẩn mua cho anh một đống đồ ăn vặt khác, nhưng đáng tiếc chính là Đinh Kiêu chỉ thích ăn đậu hoa lan không thích ăn những cái khác.

Keo này không được ta bày keo khác, Vân Cẩn bắt đầu cải tạo Đinh Kiêu ăn trái cây, anh thích ăn dưa hấu, cô sẽ mua nhiều hơn một chút để trong nhà cho anh ăn, nhưng cũng không tốt ăn nhiều đi tiểu nhiều, một đêm anh phải vào nhà vệ sinh ba lần.

Đinh Kiêu kể chuyện này cho Chung Dịch Minh, khiến anh ta vui sướng cười không ngừng.

“Ngươi nói xem có người phụ nữ như vậy hay sao, tôi ăn đậu cô ấy cũng quản, mẹ tôi cũng không quản nhiều như vậy.” Đinh Kiêu thấy Vân Cẩn đúng thật đáng ghét, nhiều năm như vậy đậu hoa lan vẫn luôn là món ăn ưa thích của anh.

Chung Dịch Minh nhịn cười, hỏi anh: “Cô ấy có nói vì sao cô ấy không cho ngươi ăn đậu hay không?”

“Cô ấy nói, ăn đậu nhiều sẽ thả khí, thả khí là hành động hiển nhiên của con người, có người nào mà thả khí không thối hay không?” Đinh Kiêu vẫn còn cãi cố.

Chung Dịch Minh cười không ngừng được, Đinh Kiêu đã bắt đầu hối hận mình đúng là không nên kể chuyện này cho anh ta biết, cũng không phải chuyện gì tốt, lại để cho hắn ta có cơ hội cười nhạo anh, ai bảo hắn ta lại là bạn thân cơ chứ, không tìm hắn ta tố khổ tìm ai.

“Vậy sau này ngươi ăn ít đi một chút là được, những thực phẩm chiên như thế ăn nhiều cũng không tốt, hoặc là ngươi ăn lúc cô ấy không có mặt.” Chung Dịch Minh bày kế cho anh.

“Tại sao chứ, tôi ở nhà tôi, thích ăn cái gì thì ăn.” Trong chuyện đậu hoa lan này anh nhất quyết không chịu thỏa hiệp.

Sau khi hôn, Vân Cẩn giống như là lên cơn nghiện mỗi ngày đều quấn lấy Đinh Kiêu đòi hôn mấy lần, buổi sáng trước khi dời nhà đi làm cũng hôn, trước khi ngủ thì hôn chúc ngủ ngon, dường như mọi người trong nhà đều đã nhìn thấy bọn họ hôn nhau.

Lúc trước mọi người còn cảm thấy hai vợ chồng mới cưới gắn bó như keo sơn, nhưng nhiều lần hai người bọn họ hôn nhau như vậy cũng làm mọi người chướng mắt, Lý Phượng Hà đã mấy lần nhắc nhở Đinh Kiêu nhưng cũng không có hiệu quả, chuyện nhỏ như vậy anh lại tuyệt đối nghe lời vợ, chỉ cần cô không gây chuyện với anh thì anh cũng không đi gây phiền toái với cô.

Kết hôn gần nửa năm, Vân Cẩn phát hiện Đinh Kiêu ngoại trừ thích trêu đùa, cũng không có tật xấu gì lớn, mọi người đều nói anh đào hoa, nhưng Vân Cẩn chưa bắt được bằng chứng nên cũng không tin, Vân Cẩn là người biết chấp nhận nếu ông trời đã cho bọn họ được lấy nhau, thì một ngày làm vợ chồng cả đời sẽ làm vợ chồng.

Huống chi Đinh Kiêu lại có hai ưu điểm khiến Vân Cẩn cực kì hài lòng, một là công phu trên giường, hai chính là kĩ thuật hôn, Vân Cẩn cũng không phải ngốc, biết rằng chỉ với hai kĩ năng này anh đã hơn vô số đàn ông khác, chẳng trách được còn có cả phụ nưc theo đuổi anh đến tận đám cưới, cực phẩm như vậy, ai mà không thích.

Vậy mà, vẫn không thể tránh được va chạm, Đinh Kiêu có chút lười, cũng không phải chỉ một chút mà còn có thể nói là cực lười.

Có một lần trở về, Vân Cẩn đem kịch bản về nhà để sửa lại, sáng sớm hôm sau khi đi làm thì quên mất, muốm Đinh Kiêu lấy hộ cô mang đến, anh không muốn, lại bảo cô gọi điện về nhà cho bảo mẫu và lái xe mang đến.

“Anh không thể về nhà lấy hộ em được hay sao?” Vân Cẩn không muốn để cho bảo mẫu vào trong phòng vợ chồng bọn họ lục lọi, bình thường cô đều tự dọn phòng, huống chi đơn vị Đinh Kiêu gần nhà như vậy, đi bộ cũng chỉ năm phút đồng hồ, cầm hộ cô cái kịch bản thì làm sao chứ, đàn ông cũng không thể quá nuông chiều, khi nào cần dùng thì phải dùng được.

Đinh Kiêu nghĩ nghĩ đúng lúc anh cũng để quen điện thoại ở nhà, về nhà tiện thể lấy luôn cả kịch bản hộ cô cũng không chỉ một cái nhấc tay, hơi do dự một chút rồi cũng đồng ý, cũng không thay quần áo mặc luôn quân trang đi ra.

Đoàn kinh kịch nhìn thấy có một người bộ đội đến, khi nhìn thấy xe của Đinh Kiêu cũng hơi bất ngờ, biển số xe như vậy người này lai lịch cũng không nhỏ, cũng phải thiếu tướng mới có thể dùng xe này, kết quả khi nhìn thấy xuống xe chỉ là một trung tá, mọi người nhất thời miệng đều thành hình chữ O.

Vân Cẩn từ xa xa đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc quân trang đứng ở cửa bãi đậu xe, thầm nghĩ bóng lưng này sao lại giống quan đại nhân Đinh Kiêu nhà bọn họ như vậy, chờ đến khi anh quay đầu lại, không phải anh thì là ai, theo lý thuyết anh là cán bộ kĩ thuật, trừ khi đi ra ngoài giải quyết việc công phải mặc quân trang, bình thường anh cũng chỉ mặc đồ đi làm, đây là quy định chung của quân đội, hôm nay làm sao anh lại không đổi quân phục mà đã đến đây?

Lại phải nói, đàn ông sau khi mặc quân trang diện mạo cũng đổi khác, bình thường Đinh Kiêu mặc quần áo nhìn có chút giống du côn, nay anh mặc quân trang sáng sủa hẳn lên, mi thanh tú khởi làm cho người khác lóa mắt, quả thật trông đứng đắn hẳn lên.

“Cần lấy đi lên sau đừng có quên đấy” Đinh Kiêu móc kịch bản từ trong túi ra đưa cho Vân Cẩn Vân Cẩn nhận lấy, nhìn anh: “ Không phải nah cũng quên điện thoại ở nhà?”

Có thù phải báo, anh biết bà xã anh anh tính tình bướn bỉnh cho nên ki cô phản bác anh cũng không thèm so đo. Loại phụ nữ anh mà chẳng từng qua lại, đã sớm không còn tự ái.

Anh vừa muốn đi, Vân Cẩn lại níu cánh tay anh: “Tối anh có về nhà ăn cơm không?”

“Buổi tối…Anh nghĩ đã…”Anh phải xã giao nhiều, nếu không suy nghĩ cẩn thận cũng không nhớ nối.

“Anh về đi, em làm thức ăn ngon cho anh.” Vân Cẩn không nói cho Đinh Kiêu biết hôm nay chính là kỉ niệm một năm bọn họ yêu nhau. Cô không chỉ muốn cùng anh ăn ngon mà còn muốn cùng anh trải qua một đêm thật đẹp.

Đinh Kiêu nghi ngờ nhìn cô, “Ăn cái gì?” yêu nhau hơn nửa năm, cũng đã trải qua cuộc sốn hôn nhân, tài nấu nướng của cô có cái gì anh chư a từng được nếm qua hay sao?

“Anh về sẽ biết” Vân Cẩn chỉ một lòng muốn ông xã về nhà.

“Được rồi.” Đinh Kiêu thấy tóc Vân Cẩn bị một cơn gió thổi qua làm rồi loạn, thuận tay vén lại giúp cô. Vân Cẩn ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh đang cười với mình, bốn mắt nhìn nhau, liếc mắt đưa tình, không khí lập tức trở nên mờ ám.

Vân Cẩn rất vui, đưa mắt nhìn Đinh Kiêu lái xe dời đi.Vừa quay đầu lại, thấy nhiều người đang ngó qua cửa kí túc xá nhìn mình, Vân Cẩn cũng không để ý, trở về phòng làm việc sửa nốt kịch bản.