Cho đến khi xuống xe, Vân Cẩn cũng không nói thêm câu nào nữa, Tỉ Mỉ đang cùng Lục Thành Khang liếc mắt đưa tình cũng không chú ý đến vẻ mặt thay đổi của chị họ, Lục Thành Khang thận trọng, trong nháy mắt khi Vân Cẩn xuống xe thấy vẻ mặt phiền muộn của cô, trong lòng nhất thời có chút nghi ngờ.

Hư, chẳng có nhẽ chuyện mình nói ra lúc nãy làm chị ấy không vui.

Lục Thành Khang hối hận, làm sao mình lại nhiều chuyện như vậy, xem ra ở cùng với Tỉ Mỉ lâu ngày, trí thông minh cũng bị ảnh hương, bình thường anh đâu phải loại người lắm mồm nhưng hết lần này đến lần khác lại buôn bán chuyện của Đinh Kiêu ra ngoài.

Tỉ Mỉ nào có để ý chuyện này, chúi đầu chơi trò chơi trong điện thoại của Lục Thành Khang cũng không thèm ngẩng đầu lên.

“Bảo bối, đưa điện thoại di động cho anh, anh muốn gọi điện.” Lục Thành Khang lần thứ ba muốn lấy điện thoại từ tay Tỉ Mỉ. Lúc này Tỉ Mỉ mới miễn cưỡng đưa điện thoại cho anh: “Đang lái xe lại gọi điện thoại làm gì, không thể về nhà mới gọi hay sao.”

Lục Thành Khang cầm lấy, nhanh chóng bấm số điện thoại của Đinh Kiêu, nói cho anh biết vừa rồi mình đã không cẩn thận tiết lộ chuyện anh muốn tìm phòng nói cho bà xã anh rồi.

Đinh Kiêu tức bể phồi, mắng cho Lục Thành Khang một trận, nếu như là trước kia, Lục Thành Khang có gì không đúng thì cũng dám mắng lại, dù sao Lục Thành Khang cũng còn lớn hơn anh vài tuổi, nhưng hôm nay Lục Thành Khang lại muốn kết hôn với em họ của bà xã anh, cho nên tôn anh lên là anh rể, anh được lên chức muốn mắng thế nào thì mắng.

“Ai, ai, ai, được rồi, chỉ là tôi mau mồm mau miệng, còn anh nữa, cùng đừng la lối om sòm nữa, mau đi dỗ bà xã anh đi,” Lục Thành Khang nói xong chuyện cũng cúp điện thoại.

Tỉ Mỉ nghe thấy tiếng ầm ĩ trong điện thoại, đoán được là anh rể đang mắng chồng cô, bất mãn lầm bầm: “Sao anh rể lại mắng anh chứ, anh còn lớn tuổi hơn anh ấy, mà tại sao anh ấy lại mắng anh?”

Lục Thành Khang cũng không nói gì: “Không có chuyện gì, chỉ tại anh ấy đang tức giận.”

Tỉ Mỉ vẫn còn tức: “ Thì ra anh ấy không phải tìm phòng để ở cùng chị họ, vậy anh ấy muốn ở với ai, nhanh như vậy đã tìm được người mới? Chị em nói anh ấy không trông cậy được gì, em còn nói đỡ cho anh ấy, nhưng xem ra anh ấy chẳng phải tốt đẹp gì.”

Lục Thành Khang nhìn Tỉ Mỉ, cười một tiếng: “Em và chị họ, một người không có đầu óc còn một người không có hứng, chị ấy động một chút là tức giận còn em thì động một chút là phạm sai lầm.”

“Con mẹ nó anh nói cái gì, rõ ràng là anh không có đầu óc, chuyện anh rể giao cho cũng nói hết cho chị họ, còn làm liên lụy đến cả em.” Tỉ Mỉ thấy anh nói mình không có đầu óc, khí nóng bốc lên, lộ rõ bản chất.

Đối với việc Tỉ Mỉ được nuông chiều thành ra hư hỏng, Lục Thành Khang cũng chẳng có cách nào mà nổi giận được với cô, đúng là một cô nhóc không có đầu óc gì cả, nhưng anh lại thích, anh cũng không muốn cô tức giận lại học chị họ mình náo loạn muốn ra ở riêng, vì vậy cúi đầu nhận lỗi: “Đúng vậy, chỉ trách cái miệng anh không tốt, ngài là tiểu tổ tông của tôi rồi, ngài nói cái gì thì chính là cái đó.”

Tỉ Mỉ thấy anh đã nhận sai, trong lòng cũng hòa hoãn, trấn an anh: “Em cũng không phải có ý đó, chỉ là em không muốn anh nói em đần, người khác nói thì không nói làm gì, nhưng anh không thể nói em đần được, ông xã, chuyện của anh và chị họ, hai chúng ta đừng để ý, cho bọn họ muốn làm gì thì làm, tránh cho đến đó lại trong ngoài không được lòng người.”

Lục Thành Khang gật đầu đồng ý. Càng ngày anh càng cảm thấy, Đinh Kiêu không giữ nổi vợ của anh ta, trận chiến này của hai người bọn họ sẽ không phải chỉ kéo dài vài ngày đâu, nên lo lắng cho hôn sự của mình và Tỉ Mỉ thì tốt hơn, bớt nên can thiệp vào chuyện của người khác.

“Ông xã, sau này em già rồi, không còn xinh đẹp nữa, anh vẫn yêu em chứ?” mỗi ngày Tỉ Mỉ đều phải hỏi vấn đề này một lần.

Lục Thành Khang sợ phiền phức chỉ đành nói với cô:” Tổ tông, em còn nhỏ hơn anh mười một tuổi, muốn già cũng phải là anh già trước, anh gần đất xa trời rồi, em vẫn còn xinh tươi như hoa, anh chỉ sợ em không quan tâm đến anh thôi.”

“Không được giở trò! Anh phải nói thẳng ra, mai sau hai chúng ta già đi, anh gặp được người trẻ tuổi xinh đẹp hơn em thì có quăng em đi để tìm người mới hay không?” Tỉ Mỉ nghiêng người, ôm lấy hông anh, chờ đợi câu trả lời.

Lục Thành Khang cúi đầu nhìn rồi hôn lên gò má cô: “Vậy thì cũng khó nói, nếu em đối xử không tốt với anh, ngược đãi anh, khẳng định anh sẽ đi tìm một bà lão hiền lành để sống nốt nửa đời còn lại.”

Tỉ Mỉ cười khanh khách, cọ cọ trên mặt anh: “Ông xã, anh thật tốt, so với anh rể hay Tiểu Bạch đều tốt hơn, bọn họ nói ba câu cũng không có hai câu tốt đẹp, vậy thì anh đáng tin hơn bọn họ.”

Sau một thời gian dài dống chung với Lục Thành Khang, Tỉ Mỉ càng cảm thấy anh đối xử với người khác thành thục hơn so với Đinh Kiêu hay Mạnh Tiểu Bạch, cho nên cũng tha thứ cho những hành động của anh anh, cho anh có cơ hội hối cải làm lại từ đầu.

Lúc Đinh Kiêu đến nhà Vân Cẩn, quả nhiên không khí hòa hoãn mấy ngày qua đã thay đổi. Thái độ Vân Cẩn đối với anh lại lạnh băng như trước, trừ để cho anh chăm sóc Tung Tung, cũng không nói chuyện với anh, cũng không cho anh nấu cơm, không thèm liếc đến anh một chút.

Muốn giải thích với Vân Cẩn, nhưng bảo mẫu lại luôn nhìn chằm chằm bên cạnh, làm anh không được tự nhiên.

Sớm muộn cũng đến một ngày phải đuổi bảo mẫu đi, chờ Tung Tung lớn hơn một chút, có thể đưa đến nhà trẻ, thì cũng cho những người này nghỉ việc. Đinh Kiêu càng nhìn càng cảm thấy người bảo mẫu này không vừa mắt.

Thừa dịp bảo mẫu cho Tung Tung đi tắm, Đinh Kiêu kéo Vân Cẩn lại một bên: “Đại Thành nói không phải như em nghĩ đau, anh chỉ giúp bạn tìm phòng ở thôi, không có ý gì khác.”

“Em có nói gì sao?” Vân Cẩn cười lạnh một tiếng đẩy Đinh Kiêu ra, dọn dẹp những món đồ chơi mà con trai vừa ném lung tung.

Đinh Kiêu khó mà giãi bày những điều trong lòng, nhưng cũng không thể không thanh minh cho bản thân: “Anh thấy cô ấy một mình ở Bắc Kinh cũng không dễ dàng gì, hiện nay giá phòng ở Bắc Kinh quá đắt, cô ấy cũng không phải là người có nhiều tiền, Đại Thành lại làm bên hậu cần, phòng anh ấy tìm chắc chắn giá sẽ rẻ hơn ngoài thị trường.”

“Anh thật biết suy nghĩ cho người khác, nhưng lúc anh đồng cảm cho người khác có nghĩ đến sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào hay không, cô ấy với anh không quen biết, biết rõ anh đã có vợ có con nhưng chuyện lớn nhỏ gì cũng đến tìm anh, anh có cảm thấy trong chuyện này có gì khả nghi hay không? Anh có nghĩ đến suy nghĩ của em hay không, có nghĩ đến anh còn có con nhỏ hay không, anh không sợ người khác nói xấu nhưng em thì có.” Vân Cẩn hung hăng lườm anh một cái, giễu cợt chuỗi dài nhưng Đinh Kiêu cũng không thể phản bác lại.

Ánh mắt cô làm cả người Đinh Kiêu cũng không được tự nhiên, đè nén lửa giận: “Anh quang minh lỗi lạc, không làm gì xấu thì không sợ người khác nói, anh chỉ giúp cô ấy tìm phòng chứ chẳng có quan hệ gì với cô ấy. Anh làm mất mặt em, em nói hay thật đấy, em nghĩ mình là biên tập gia nổi tiếng rồi hay sao?”

“Em có phải là biên tập nổi tiếng hay không thì không nói nhưng bây giờ anh có vào được cái nhà này hay không là do em quyết định, hiện tại em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa, anh mau biến mất nhanh lên cho em.” Vân Cẩn đuổi Đinh Kiêu ra khỏi nhà.

Đinh Kiêu bị cô vừa đẩy vừa kéo ra khỏi nhà, nghẹn một bụng tức giận không có nơi để xả, đang muốn mở miệng lại thấy bảo mẫu bế con trai đi ra, đôi mắt đen láy mở to nhìn anh chằm chằm, anh nhịn tức giận mở cửa đi ra ngoài.

Nửa đêm Đinh Kiêu đang ngủ say, tiếng chuông điện thoại làm anh tỉnh giấc, sờ soạng điện thoại đưa lên nhìn thì ra là số điện thoại của Vân Cẩn, nửa tỉnh nửa mơ nghe máy.

Từ lần trước hai người cãi nhau, đã hơn nửa tháng rồi không liên lạc.

“Đinh Kiêu, Tung Tung bị sốt, lên tới ba chín độ, bây giờ em và bảo mẫu đang ở bệnh viện, anh mau tới đây đi.” Nghe giọng Vân Cẩn đang rất sốt ruột.

Nghe nói con trai đang ở bệnh viện, cơn buồn ngủ của Đinh Kiêu lập tức biến mất, vội vàng rời giường thay quần áo đi ra cửa.

Bây giờ đang là mùa đông, hôm nay có tuyết rơi, đường đêm rất khó đi, bình thường quãng đường chỉ cần 10 phút là đến nơi thì hôm nay Đinh Kiêu cũng phải đi đến 30 phút mới đến được bệnh viện, đỗ xe vào bãi đậu xe của bệnh viện, cầm chiếc áo khoác ở ghế sau lên anh thất thiếu chạy đến phòng cấp cứu ở tầng một.

Cho dù là nửa đêm, bệnh viện nhi vẫn đầy ắp người, trẻ con bị bệnh và người nhà đứng chật ních hành lang bệnh viện. Tiếng người lớn nói chuyện tiếng trẻ con khóc náo, ẫm ĩ khắp nơi.

Trên ghế dài Vân Cẩn đang ôm Tung Tung ngồi chuyền dịch, Tung Tung quá bé lại nhiều thịt, mạch máu khó tìm, chỉ có thể châm kim trên đầu.

Thường ngày tiểu tử kia vô cùng hoạt bát, lúc này thoạt nhìn lại có vẻ mệt mỏi, mặc dù đang vùi mặt trong lòng mẹ cũng không ngừng khóc, Đinh Kiêu nhìn thấy thế, rất đau lòng.

“Làm sao em không báo sớm với anh? Chỗ này ồn ào như vậy làm sao con trai có thể nghỉ ngơi tốt.” Đinh Kiêu vừa trách cứ Vân Cẩn vừa điện thoại tìm người quen, muốn tìm cho Tung Tung một phòng bệnh yên tĩnh.

Vân Cẩn không lên tiếng, trong lòng cũng đang hối hận, con trai bị bệnh, sớm nên tìm anh nghĩ cách, nhưng cô nhất thời lại giận dỗi, kết quả là ngồi đến hơn nửa đêm cũng không đến phiên mình vào khám.

Lúc trước vội vã mang Tung Tung đến bệnh viện, Vân Cẩn chỉ tiện tay cầm lấy chiếc áo khoác mặc ở cửa mặc vào, ngồi ở hành lang lúc nửa đêm mới cảm thấy cả người lạnh buốt, bệnh viện lại rộng lớn như vậy, tuy có điều hòa nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo, Đinh Kiêu nhìn thấy thế, đem áo khoác bên ngoài cởi ra khoác lên người cô.

Thấy hai mắt Vân Cẩn sưng đỏ, Đinh Kiêu nói; “Đứa nhỏ khóc, làm sao mà em cũng khóc theo như vậy?”

Hốc mắt Vân Cẩn vẫn còn đọng nước, nức nở nói: “Nhìn con trai phải đâm kim vào da đầu, em đau lòng, con còn nhỏ như vậy, không biết nói chuyện, chỗ nào không thoải mái cũng không thể nói ra được.”

“Trẻ con mà, trời lạnh như vậy, đau đầu bị bệnh cũng là bình thường, về sau em chú ý một chút là được.” Đinh Kiêu thấy vẻ mặt lo lắng của cô, cũng không muốn trách cứ cô nữa, tiện tay quấn chặt áo khoác lên người cô, hai người đều là lần đầu làm cha mẹ, cô không có kinh nghiệm, anh cũng giống thế đều không có kinh nghiệm.

“Cánh tay cũng tê rồi, em nghỉ ngơi một chút đi để anh bế con cho.” Đinh Kiêu thấy dáng vẻ cô ôm con đã có chút khó khăn, muốn nhận lấy con trai trong tay cô, nào biết Tung Tung lại không theo anh mà chỉ cần mẹ, nếu rời mẹ ra là khóc, Đinh Kiêu cũng không có cách nào.

“Anh cứ ngồi đi, em vẫn ôm được con.” Vân Cẩn điều chỉnh tư thế, cử động cánh tay một chút.

Tung Tung mở mắt thấy ba ba, bàn tay nhỏ hướng về phía ba mình, Đinh Kiêu vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của con, dịu dàng nói: “Bảo bối ngoan, ba ba ở đây, con là đàn ông mà, đừng khóc.”

Tung Tung rưng rưng cái miệng nhỏ nức nở, vẻ mặt đáng thương nhìn anh, Đinh Kiêu cảm thấy lòng mình cũng đau như cắt.

Khắp nơi đều là người, Đinh Kiêu vất vả lắm mới tìm được chồ ngồi xuống bên cạnh Vân Cẩn, kéo Vân Cẩn và con trai lại gần. Tung Tung bị bệnh, Vân Cẩn cũng chẳng còn tâm tư đâu là so đo với anh chuyện cãi nhau lần trước, tựa sát vào anh, bất kể nói như thế nào thì con trai cũng luôn là nhất, con trai bị bệnh, nhưng vẫn biết là có cha mẹ chăm sóc nó nên không có gì phải sợ.

Nhìn trong hành lang bệnh viện đều là gương mặt lo lắng của người nhà bệnh nhân, lần đầu tiên Đinh Kiêu cảm nhận được vất vả của người làm cha mẹ, nhớ tới câu nói cửa miệng của Lý Phượng Hà, nuôi con cái mới biết được tấm lòng của cha mẹ, thấy con trai bị bệnh khó chịu, lòng mình cũng đau như cắt, mà mình khiến cha mẹ lo lắng nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy đau lòng bao giờ.

Đợi chai nước truyền hết, Đinh Kiêu cũng tìm được cho Tung Tung một phòng bệnh, Vân Cẩn ôm lấy Tung Tung đi theo Đinh Kiêu và y tá.

Trong phòng bệnh, đặt Tung Tung lên giường, Vân Cẩn dỗ cho con ngủ, cuối cùng nhiệt độ cũng giảm đi được một chút, Tung Tung vất cả lắm mới thiếp đi được, bác sĩ trước khi đi đã ghi vào bệnh án, Vân Cẩn cũng chuẩn bị thức cùng Tung Tung đêm nay, bảo đảm cho con không bị sốt nữa.

Con trai khó lắm mới ngủ được, hô hấp nặng nề, thỉnh thoảng Vân Cẩn lại cầm khăn lông xoa mặt cho con. Đinh Kiêu ngồi một bên không xen tay vào được, vất vả lắm mới chờ được Tung Tung đi ngủ, đuổi bảo mẫu đi, mới bắt đầu nói chuyện với Vân Cẩn.