Đinh Kiêu nói: “Bây giờ nhà em ở xa quá, nếu có chuyện gì xảy ra anh và cha mẹ muốn chăm sóc cho Tung Tung cũng không tiện, em xem có nên chuyển nhà hay không.”

Trong lòng Vân Cẩn lúc này chỉ có con trai, nào còn tâm tư đâu để nói chuyện với anh những thứ này, trả lời: “Anh bây giờ nói với em những chuyện như vậy làm gì, em làm gì còn tâm trí nào mà quan tâm nữa chứ.”

“Nếu sau này Tung Tung bị bệnh thì làm thế nào, trẻ con sau khi cai sữa sức miễn dịch sẽ giảm xuống, rất dễ ngã bệnh, nó cũng không phải chỉ có một mình em, nó còn là con anh nữa mà.” Lúc Đinh Kiêu rảnh rỗi cũng thường xem một chút sách chăm sóc trẻ con.

Vân Cẩn không lên tiếng, đồng nghiệp cũng thường nói với cô, khi trẻ con bị bệnh thì không thể coi thường được, không những uy hiếp đến tính mạng mà còn để lại di chứng sau này.

“Dọn đến đâu?” Vân Cẩn vuốt vuốt tóc, thái độ ôn hòa.

“Anh tìm cho em một căn nhà gần chỗ anh ở, con trai cũng sắp một tuổi rồi, không lâu nữa cũng đi nhà trẻ, mẹ anh có chút quan hệ trong ở khu hải chính, muốn gửi Tung Tung vào nhà trẻ hải chính cũng không có vấn đề gì.” Đinh Kiêu nói như vậy cũng chính là ý của cha mẹ anh, bất quá anh cũng chỉ nhắn lại thôi.

Mặc dù ông cụ Đinh chấp nhận cho hai người họ ở riêng, nhưng vẫn cảm thấy khổ thân cho cháu đích tôn nhà mình, Lý Phượng Hà chỉ hận không thể ở cùng Vân Cẩn, ngày ngày ôm cháu trai chăm bẵm cháu mình, nghĩ đi nghĩ lại, Lý Phượng Hà bày cho con trai thuyết phục Vân Cẩn đến ở gần nhà bọn họ, cho con trai vào nhà trẻ bọn chỉ định, đến lúc đấy thì vấn đề gì cũng dễ giải quyết.

“Em không muốn cho con đi nhà trẻ sớm, đợi đến khi nó được hai tuổi đã.” Vân Cẩn nhìn con trai còn chưa được một tuổi đang nằm trên giường, không nói gì nữa, con trai bởi vì sốt cao mà đôi môi nhỏ nhắn khô nứt nẻ, cầm chiếc khăn ẩm lau cho con.

“Chuyện đưa con đi nhà trẻ cũng không cần vội, chuyện em đổi chỗ ở quan trọng hơn.”

Đinh Kiêu nghĩ xong, chuyên như vậy tìm Lục Thành Khang là dễ nhất, anh ta phụ trách chuyện hậu cần, chuyện tìm phòng ốc cho gia đình quân nhân cũng biết chút ít, hơn nữa chuyện này nhờ anh ta làm thì cũng sẽ không để cho nhiều người biết, cha mẹ mình cũng rất sĩ diện, chuyện con trai và con dâu cãi nhau đòi ly hôn cũng không muốn tuyên dương cho mọi người đều biết.

Từ khi hai người ở riêng đến nay, đây là lần đầu tiên hai người họ ngồi chung một chỗ để bàn chuyện, bàn tính đến chuyện lớn của con trai họ, cho dù họ có cãi nhau long trời lở đất, thì cũng không thể để cho con trai có một phần ủy khuất, hai người đều có nhận thức chung như vậy.

Nghe những lời Đinh Kiêu nói, Vân Cẩn cũng biết đây cũng chỉ là ý tứ của anh mà cũng là ý của cha mẹ anh, nếu cha mẹ Đinh đã đưa ra đề nghị, Vân Cẩn biết mình không nên làm cho họ không vui, trong lòng cô đã có tính toán riêng của mình.

Vân Cẩn cúi đầu không nói câu nào, Đinh Kiêu thấy sắc mặt cô rất kém, mí mắt đã sưng sụp không mở được ra, biết cô đã rất mệt mỏi, chủ động quan tâm đến cô: “Em sang bên giường kia ngủ một lát đi, để anh trông chừng con trai là được rồi, trước khi đến đây anh đã ngủ rồi.”

“Em không mệt, em không ngủ được.” toàn bộ sự chú ý của Vân Cẩn đều đặt lên con trai, bảo bảo bị bệnh, người làm mẹ còn lo lắng còn không đủ, làm sao có thể ngủ được.

“Em ngủ đi, để anh chăm sóc con cho, nếu không em mệt mỏi mà đổ bệnh, ngày mai ai sẽ chăm sóc con.” Đinh Kiêu trải chăn ra giường, đẩy Vân Cẩn đến mép giường cho cô nằm xuống.

Lúc này Vân Cẩn mới cởi bỏ giày và áo khoác nằm xuống ngủ, trong lòng vẫn còn lo lắng cho con trai lại không ngủ được, thỉnh thoảng lại mở mắt ra nhìn một chút.

Đinh Kiêu ngồi trước giường con trai, cầm khăn lông nóng lau mặt cho con trai, Vân Cẩn nhìn động tác của anh, lỗ mũi ê ẩm muốn khóc, cô không thể không thừa nhận vào những lúc như thế này, cô cũng khát vọng có một người có thể giúp cô, anh là cha của đứa nhỏ, tìm anh so với bất cứ ai cũng tốt hơn, có anh ở đây, ngay cả ngủ cô cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Anh đối xử rất tốt với con trai đó là bởi vì đó là máu mủ của anh, nhưng đối với cô, cô cảm nhận được tình thân nhưng lại không cảm nhận được tình yêu, giống như Lục Thành Khang đối với Tỉ Mỉ vậy, nào có sợ người khác cảm thấy buồn nôn, trong mắt anh ta vẫn chỉ có Tỉ Mỉ, đó mới là tình yêu, không so sánh mới không nhìn thấy được, nhìn thẩy rồi mới phát hiện ra, mình chưa từng có được tình yêu như vậy.

Xoay lưng vào trong, Vân Cẩn lau khô khóe mắt, nhắm mắt lại ngủ. Đinh Kiêu ngẩng đầu, trong lúc vô tình lại nhìn thấy lưng Vân Cẩn đối diện với mình, đi đến thay cô dém chăn lên, không muốn cô bị cảm lạnh, rồi mới quay về chỗ con trai.

Ở trong bệnh viện với hai mẹ con cả một đêm, bảy giờ sáng ngày thứ hai Đinh Kiêu mới trở về, dặn dò Vân Cẩn chăm sóc con trai, có chuyện gì thì phải gọi điện thoại ngay cho anh.

Về đến nhà, Đinh Kiêu tắm rửa thay quần áo xuống lầu chuẩn bị ăn sáng một chút mới đi làm, nào biết Lý Phượng Hà đã ngồi ở bàn ăn chờ anh.

“Hôm qua con chạy đi đâu đấy?” sắc mặt Lý Phượng Hà không tốt nhìn con trai, nghĩ rằng con trai mình lại đi ra ngoài chơi bời.

Đinh Kiêu nói với bà Tung Tung bị bệnh, anh đã sắp xếp cho vào khoa nhi ở bệnh viện, anh cùng vợ phải chăm sóc cả đêm trong bệnh viện. Lý Phượng Hà vừa nghe nói bảo bối đích tôn bị bệnh, nhất thời khẩn trương, hỏi dồn dập: “Tung Tung làm sao? Có nghiêm trọng hay không?”

“Bác sĩ nói chỉ là cảm cúm thông thường thôi, mấy hôm trời lạnh quá, trẻ con sức miễn dịch yếu, rất dễ bị nhiễm bệnh, con đã tìm chuyên gia khoa nhi khám cho Tung Tung rồi, chỉ cần hết sốt thì sẽ không có vấn đề gì cả.” Đinh Kiêu sợ mẹ lo lắng, cũng không muốn nói quá chuyện bệnh tình của Tung Tung.

“Vậy để mẹ đến xem một chút, Vân Cẩn không có kinh nhiệm, nó sẽ không biết chăm sóc trẻ con như thế nào.” Lý Phượng Hà càng nghĩ càng lo lắng, cho rằng con dâu không chăm sóc tốt cho nên cháu trai bà mới bị bệnh.

“Mẹ, mẹ cũng đừng trách Vân Cẩn, đứa nhỏ bị như vậy cũng đâu có ai muốn đâu, người làm mẹ đau còn không hết nữa là.” Trước mặt Lý Phượng Hà Đinh Kiêu vẫn luôn nói tốt cho vợ.

Con trai bị bệnh, Vân Cẩn đã đủ khó chịu, còn bị mẹ trách cứ nữa chỉ sợ cô sẽ không chịu được.

Lúc đầu Lý Phượng Hà rất không vui nhìn con trai một cái, ngay sau đó lại cảm thấy thú vị, thở dài nói: “Hiện tại đã biết đau lòng cho con trai, thế thì nên sớm làm gì đi?”

Đinh Kiêu cho là mẹ mình lại bắt đầu thao thao bất tuyệt thuyết giáo, giơ tay ý bảo anh đầu hàng, lên lầu lấy tài liệu chuẩn bị đi. Lý Phượng Hà thấy con trai như thế, bất đắc dĩ lắc đầu.

Xế chiều hôm đó, Lý Phượng Hà gọi điện thoại cho chồng, Đinh Chí Tường nghe nói cháu trai bị bệnh, cũng rất lo lắng, bảo thư ký sắp xếp thời gian, ông muốn cùng vợ đến bệnh viện thăm cháu mình.

Không muốn kinh động đến bệnh viện, hai ông bà cũng không mặc quân trang, chỉ mặc đồ bình thường lái xe vào bệnh viện. Đẩy cửa phòng bệnh, thấy con dâu và bảo mẫu đang cho Tung Tung uống thuốc, xem ra tinh thần của Tung Tung cũng không tệ, lúc này hai ông bà mới thả lỏng tinh thần.

“Ba mẹ, hai người đã đến, mau ngồi đi.” Vân Cẩn đứng lên chào bố mẹ chồng. Đinh Chí Tường khoát khoát tay ý bảo cô không cần khách khí, đi đến trước mặt cháu trai rồi lại hỏi thăm bảo mẫu mấy câu.

Lý Phượng Hà kéo Vân Cẩn lại một bên hỏi thăm, Vân Cẩn nói với bà, buổi sáng y tá đã đo nhiệt độ cho Tung Tung, nhiệt độ đã khôi phục lại bình thường, chỉ cần quan sát đến trưa chiều có thể xuất viện về nhà, chỉ cần uống thuốc đúng giờ là được.

“Mẹ vừa mới nghe Đinh Kiêu nói Tung Tung bị bênh, nhưng rất lo lắng, Vân Cẩn a, về sau nếu Tung Tung không thoải mái, con ngàn vạn lần phải sớm cho chúng ta biết nha, chúng ta sẽ sắp xếp, lần này mãi đến nửa đêm con mới nói cho Đinh Kiêu, làm Tung Tung đã phải chịu bao nhiêu tội rồi.” Lý Phượng Hà chỉ cần nghĩ đến Tunng Tung bị sốt cao nhưng ngay cả một cái giường bệnh cũng không có còn phải chen chúc trên hành lang bệnh viện để chuyền nước, là lại cảm thấy đau lòng.

Vân Cẩn nói: “Con cũng không ngờ nó lại sốt cao không dứt, con mua thuốc hạ sốt cho nó uống, rõ ràng chiều hôm qua nhiệt độ đã giảm, nào biết đến tối lại sốt cao.”

“Trẻ con bị sốt thường hay tái phát, lần sau con ngàn vạn lần phải chú ý.” Lý Phượng Hà thấy bảo mẫu đã cho Tung Tug uống xong nước đường, đi đến mép giường nhìn cháu trai, Tung Tung thấy bà nội, bàn tay nhỏ bé không ngừng vẫy vẫy, giống như muốn người khác ôm nó.

Lý Phượng Hà ôm Tung Tung lên, dí trán mình vào chán nó, cảm thấy nhiệt độ bình thường, mới thả lỏng tâm trạng. Tung Tung rất nhanh đã ngủ thiếp đi, Lý Phượng Hà muốn đặt nó về, nào biết vừa buông tay là nố liền tỉnh lại khóc lên, chỉ đàng tiếp tục ôm.

Thấy dáng vẻ đáng yêu của cháu trai, Lý Phượng Hà nảy sinh lòng yêu thương, không khỏi nhớ đến con trai lúc nhỏ, cũng giống như vậy,vừa bị bệnh không dời khỏi mẹ, lúc nào cũng muốn được mẹ bế, mẹ không bế sẽ khóc, khóc thét lên đến khi nấc lên không khóc nổi nữa.

Bà đã chăm lo cho con trai mấy chục năm nay, hôm nay con trai cũng đã có con, cũng không làm bà hết lo lắng, nghĩ đến đây, Lý Phượng Hà không nhịn được nói với Vân Cẩn: “Vân Cẩn à, con không thể chung sống hòa bình với Đinh Kiêu qua ngày hay sao mà lại cãi nhau như vậy, con xem Tung Tung còn nhỏ như vậy, rất đáng thương.”

Hốc mắt Vân Cẩn ửng đỏ, cúi đầu không nói tiến nào. Lý Phượng Hà còn muốn lên tiếng, nhưng thấy bạn già nháy nháy mắt với mình, lúc này mới nuốt xuống những lời muốn nói.

Trước khi đi, Lý Phượng Hà dặn đi dặn lại, bảo Vân Cẩn chờ đến khi Tung Tung hết bệnh thì đưa nó trở về nhà họ Đinh hai ngày, cháu trai lần này bị bệnh phải chịu khổ, làm người làm bà nội này rất đau lòng, muốn làm các món ngon cho cháu bồi bổ.

Vân Cẩn đồng ý, mặc kệ nói như thế nào, bố mẹ chồng đối với cô cũng không tệ lắm, dù cô và Đinh Kiêu cãi nhau bỏ nhà đi, nhưng hai ông bà vẫn coi cô là con dâu, bình thường trong nhà có gì tốt ăn, bà cũng cho người mang đến cho cô.

Bố chồng thì càng không phải nói rồi, kể từ lúc kết hôn, ông cụ Đinh Điềm Ninh trong hôn lễ tuyên bố yêu cầu bố mẹ chồng cô coi cô như gái ruột, thân là quân nhân, bố chồng vẫn luôn thi hàng mệnh lệnh của thủ trưởng cũng là phụ thân mình, coi con dâu như con gái, cho dù cô dâu mới giận dỗi ông cũng không thiên vị con trai, nếu không cô muốn đưa Tung Tung ra ở riêng thì làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Sau khi Tung Tung khỏi bệnh, theo ý của mọi người trong nhà họ Đinh, Vân Cẩn dời khỏi căn hộ Mạnh Tiểu Bạch đã tìm giúp cô chuyển đến căn phòng Đinh Kiêu đã sắp xếp, đó là một căn phòng dành cho người nhà quân nhân trong khu đại viện hải quân Hải Điển, quanh cảnh rất thanh tịnh.

Các hộ gia đình xung quanh đều là người xa lạ, không ai biết Vân Cẩn là con dâu nhà họ Đinh, Đinh Kiêu cũng phải đi công tác ở căn cứ quân sự Tứ Xuyên một thời gian, vài tháng cũng không về, các nhà hàng xóm thấy Vân Cẩn con nhỏ còn tưởng rằng chồng Vân Cẩn là bộ đội phục vụ khi dã chiến.

Chờ đến khi Đinh Kiêu trở lại Bắc Kinh dường như đã mấy đời, Tung Tung đã được một tuổi lẻ ba tháng, lần nữa được nhìn thấy con trai, con trai đã không nhớ anh, tò mò nhìn người chú xa lạ này.

“Gọi ba ba đi, Tung Tung gọi ba ba!” Đinh Kiêu nhẫn nại dỗ dành con trai.

Nào biết Tung Tung căn bản không nhận ra anh, nín nửa ngày, còn mơ hồ dùng ngôn ngữ của trẻ con khó có thể nghe rõ gọi anh một tiếng chú, làm Đinh Kiêu giận muốn đánh vào cái mông nhỏ của nó một cái.

Vân Cẩn ở một bên hả hê: “Anh đừng có vừa về đã đánh con em, ai bảo anh đi là đi mất mấy tháng, con trai có thể nhớ anh là ai mới là lạ.”

“Lãnh đạo giao công việc cho anh đi công tác, anh có thể không đi hay sao, Thịt Thịt, anh sẽ nhanh chóng được lên chức chủ nhiệm.”

Mặc kệ cuộc sống gia đình có như thế nào, một năm nay biểu hiện công việc của anh vẫn còn biết tròn biết méo, lúc vừa mới đi làm mọi người còn nói là con em cán bộ nên không phục, nhưng một thời gian sau, lãnh đạo tương đối coi trọng anh, cho nên lần này giao cho anh công việc nặng nề cũng là để khảo nghiệm anh.

“Đúng là chuyện tốt, chúc mừng anh.” Vân Cẩn nói một câu từ tận đáy lòng.

Trên công việc Đinh Kiêu có rất nhiều đóng góp, càng ngày anh càng thành thục với công việc, đối với một người đàn ông mà nói, quan trọng nhất là gì, sống phóng túng không phải là bản lĩnh, mà có thể phát huy trên sự nghiệp đó mới là bản lĩnh.

“Sắp đến sinh nhật em rồi, anh mua quà cho em.” Đinh Kiêu móc túi, đem quà tặng đưa cho Vân Cẩn.

Vân Cẩn nhận lấy mở ra xem, là một chiếc nhẫn Hồng Bảo Thạch khảm kim cương, ngọc cũng là loại tốt nhất, ít nhất phải 3, 4 cara, kiểu dáng cũng rất sang trọng rất đẹp.

“Vật quý như vậy, em không thể nhận.” Vân Cẩn lạnh nhạt cất chiếc nhẫn lại. Cũng đã cãi nhau đòi ly hôn anh còn nhận quà của anh cũng không thích hợp lắm, nếu là vật không đáng tiền còn chưa nói, lại còn là Hồng bảo thạch, cô không thể nhận.

Đinh Kiêu không nhận: “Anh mua cho em, em hãy nhận đi, hai chúng ta còn chưa ly hôn đâu, không cần phải vạch rõ ranh giới với anh như vậy.” Vân Cẩn không biết nói gì, nghĩ thừa dịp anh không để ý sẽ trả lại chiếc hộp vào túi áo anh.