Đầu dây bên kia lại không phản hồi.

Nhậm Diệc cũng không nói gì, anh kiên nhẫn chờ Cung Ứng Huyền.

Một hồi lâu sau, Cung Ứng Huyền hỏi với một giọng cực nhỏ như thể sợ làm phiền ai đó: "Nói tiếp đi."

"Cậu có nhớ bộ đồ bảo hộ mà cậu mặc lúc giúp tôi xử lý xe bồn hóa chất không."

"Có nhớ."

"Loại mặt nạ phòng độc mà chúng tôi đeo ấy, toàn bộ chỗ mắt kính cũng na ná kính trượt tuyết với kính đi lặn, chỗ miệng để thở thì thô ngắn, có hình trụ, hai bên quai hàm còn được trang bị hai bộ hộp lọc lớn nữa."

Cung Ứng Huyền mơ hồ nhận ra điều gì đó.

"Đó là loại mặt nạ phòng độc kiểu mới. Cũng không hẳn là mới lắm, lúc tôi học đại học Võ Cảnh cũng đã có loại này rồi. Nhưng mặt nạ phòng độc kiểu cũ không dài thế kia." Nhậm Diệc hít sâu một hơi, rồi nói tiếp, "Mặt nạ kiểu cũ, là thời của ba tôi đó, đầu tiên là hai mắt kính tách ra thành hai vòng tròn lớn, hai bên quai hàm không có ống lọc, bộ lọc và ống thở được tích hợp, thành hẳn một miệng lọc hoàn chỉnh. Miệng lọc hiện giờ không có ống thở thô to như vậy, nhưng vẫn khá dài đấy."

"Ý anh là... Mặt nạ hình chim mà tôi thấy, thật ra là một mặt nạ phòng độc kiểu cũ." Tiếng của Cung Ứng Huyền có chút run rẩy.

"Tôi cho rằng có khả năng này." Nhậm Diệc nói, "Với cả, trước đây tôi cũng từng nói rồi, tôi đoán hung thủ diện một bộ trang phục phòng hộ. Thêm nữa là lúc đó cậu vẫn còn nhỏ tuổi, lại còn đương lúc đêm khuya."

"Lúc đó tôi cũng không lớn lắm, nhưng mà một đứa trẻ đã sáu tuổi thì cũng không đến nỗi không biết con chim trông như thế nào chứ." Cung Ứng Huyền nói xong thì trong lòng cũng bắt đầu bán tín bán nghi, cơ mà trong ấn tượng của hắn thì rõ ràng là...

Rõ ràng là cái gì? Ngoại trừ việc hắn chắc chắn đó là một mặt nạ hình chim ra, việc nó rốt cuộc trông như thế nào, trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh mơ hồ.

"Sáu tuổi cũng lên tiểu học rồi, chắc chắn vẫn nhớ." Nhậm Diệc cau mày, "Cái này cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, hôm nay trong lớp tôi nhìn thấy một bộ mặt nạ phòng độc dự phòng của nước ngoài, tự dưng cảm giác nó hơi giống cái mà Tử Diễm đeo, sau đó bèn nghĩ đến... Nói chung, cậu có thể coi như để tham khảo."

"Tôi, tôi cũng không biết nữa." Cung Ứng Huyền luôn tỏ ra vẻ dứt khoát và quyết đoán như sấm rền gió cuốn khi phá án, rất ít khi thiếu tự tin đối với phán đoán của bản thân. Dù cho là ở mấy chục phút chạy đua với thời gian ở buổi concert kia, bất cứ sai lầm nào cũng có thể gây ra hậu quả không thể cứu vãn, ấy vậy mà hắn cũng chưa từng nảy sinh do dự đối với bất kỳ quyết định nào của mình, mà toàn bộ sự thật đều chứng minh rằng hắn đã đúng.

Song hiện giờ hắn thực sự hơi rối loạn, sở dĩ ký ức cũng sẽ lừa người.

"Để tôi gửi cho cậu vài tấm chụp mặt nạ kiểu cũ nhé." Nhậm Diệc mềm mỏng, "Ứng Huyền, cậu cũng đừng hốt hoảng quá, chân tướng sẽ được phơi bày trước ánh sáng cả thôi. Đến ngày đó rồi, mọi thủ đoạn xấu xa của bọn chúng đều sẽ bị vạch trần."

"Được." Cung Ứng Huyền nói, "Đây là manh mối rất quan trọng, nếu như có thể chứng thực thì sẽ rất có ích cho vụ án."

"Ừ, năm đó mấy kênh mua sắm cũng khá ít ỏi, đặc biệt là thứ đồ không mấy khi dùng này, cũng có thể sẽ tra ra được gì đó."

"Nhậm Diệc, anh có từng nghĩ không." Cung Ứng Huyền ngập ngừng một chút, "Người kia có thể là... Phòng cháy... Kiểu người có liên quan ấy." Cuối cùng hắn vẫn không dám nói ra ba chữ "lính cứu hỏa".

Nhậm Diệc cắn môi: "... Nghĩ rồi. Từ phương diện tình cảm thì tôi cũng không mấy tán thành hướng tư duy này, nhưng xét theo lý trí, vẫn có khả năng đó."

Vụ án này phức tạp là vậy, song kết án lại qua loa vội vã, có thể nội gián bên trong không chỉ có một người.

"Nương theo tình cảm, tôi cũng không muốn nghĩ nội tình cảnh sát năm đó có vấn đề, nhưng xét theo lý trí thì quả thật có vấn đề." Cung Ứng Huyền rầu rĩ nói, "Tôi sẽ tiếp tục điều tra, anh... Anh học xong rồi à?"

Nhậm Diệc cảm giác Cung Ứng Huyền có lời thật lòng muốn nói nhưng lại nuốt ngược trở lại, còn đột nhiên chuyển đề tài, cho nên câu hỏi cuối cùng này có vẻ khá đường đột. Anh biết lúc này không có chứng cứ thì nói thêm cũng vô ích mà thôi, bèn không hỏi tiếp nữa, nói rằng: "Xế chiều hôm nay là xong, chiều nay còn có một tiết nữa."

"Mấy ngày này tôi vẫn chưa có dịp rảnh rang tìm anh, buổi chiều lúc nào thế, tôi đến đón anh nhé."

"Cậu bận bịu thì cứ đi đi, đến chiều có xe đưa chúng tôi về trung đội mà."

"Tôi muốn đi đón anh." Lần trước bọn họ đi liên hoan sau cuộc họp đã xảy ra chuyện ở cửa hàng đồ nướng rồi, trước sau gì trong lòng Cung Ứng Huyền vẫn hơi bất an.

Nhậm Diệc khẽ cười: "Vậy 5 giờ rưỡi gặp."

Nói chuyện điện thoại xong trở về chỉ thấy mọi người trong lớp đã đi cả rồi - đi ăn cơm, chỉ mỗi Nghiêm Giác là còn ngồi nguyên tại chỗ.

"Sao anh không đi ăn cơm trưa đi?"

"Chờ cậu đó."

Nhậm Diệc bật cười: "Chờ tôi làm gì."

"Suốt tiết học cậu đều lơ đãng, sắc mặt cũng không tốt lắm." Nghiêm Giác thâm thúy nhìn Nhậm Diệc, "Hiện giờ cậu là đối tượng trọng điểm cần được bảo vệ, tôi quan tâm tí cũng có sao đâu nào."

"Không sao mà." Nhậm Diệc tự thu dọn đồ đạc, "Đi, đi ăn cơm thôi."

Hai người sóng vai rời khỏi lớp học, Nghiêm Giác cứ chốc chốc lại liếc Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc bất đắc dĩ nói: "Thật sự không có chuyện gì đâu, cuộc gọi ban nãy là nhằm trợ giúp cho vụ án."

"Là gọi cho cảnh sát Cung à?"

"Ừm."

Nghiêm Giác im lặng một chút, buồn buồn nói: "Tôi chẳng giúp được gì cho cậu cả."

"Ai bảo thế, ngày đó ở nhà hàng đồ nướng, không phải là anh giúp tôi quấn đường ống à."

"Những chuyện khác tôi cũng có thể giúp cậu mà, cậu cứ mở lời là được."

Nhậm Diệc cười nói: "Không thành vấn đề."

Lúc ăn cơm, một đồng nghiệp ở ban tuyên giáo cầm camera quay chụp.

Có người la ó: "Ăn cơm thì có gì hay ho mà chụp."

"Chụp ảnh đồ ăn của chúng ta thôi mà."

Camera dần lia đến phía Nhậm Diệc. Nghiêm Giác coi như không mà bá vai Nhậm Diệc, nhìn về phía màn ảnh cười rộ lên: "Tứ Hỏa, nhìn ống kính đi."

"Ê, chờ tôi nuốt xuống đã!" Nhậm Diệc chật vật nhét miếng rau cải vào trong miệng, hai má phình lên như con sóc, kết quả tự làm mình sặc, anh che miệng ho sù sụ.

Nghiêm Giác vừa cười vừa vỗ lưng cho anh: "Cứ từ tốn thôi, cậu cuống lên làm cái gì."

Mọi người xung quanh đều vui vẻ.

Nhậm Diệc cuối cùng cũng thở ra hơi: "Còn không phải tại anh à, tự dưng đòi chụp ảnh. Nhỡ đám người này hư, ghét tôi tẩn nhiều là thể nào cũng có gan phát tán ra."

Người chụp hình cười hì hì nói: "Chân thực mà, tôi ghi lại cả đoạn này rồi, tư liệu sống hơi bị đỉnh đấy."

"Đậu má, cắt đi cắt đi."

"Đội trưởng Nhậm mang gánh nặng lớn ghê. Anh cứ yên tâm, vì hình ảnh tốt đẹp của hình tượng chiến sĩ phòng cháy chúng ta, tôi nhất định sẽ cắt câu chửi đổng vừa rồi của anh đi."

Nghiêm Giác cầm lấy giấy ăn, trực tiếp lau khóe miệng cho Nhậm Diệc, sau đó bẻ cằm của anh, săm soi một chút: "Được rồi, đẹp trai rồi, chụp đi."

Hai người cùng quay về phía ống kính cười, camera chụp phát ra tiếng "tách tách".

- ---

Sau buổi học cuối cùng vào buổi chiều, ba ngày học đã kết thúc.

Nhậm Diệc trở về phòng thu dọn hành lý xong là chờ Cung Ứng Huyền tới đón anh. Lúc này, cửa phòng chợt có tiếng gõ vang lên.

Mở cửa ra nhìn lại là Nghiêm Giác.

"Đến đây ngồi đi."

Nghiêm Giác xách theo hành lý: "Còn ngồi cái gì, xuống lầu ngồi xe."

"Ơ, tôi cũng bảo trước là tôi không ngồi xe, có người tới đón rồi mà."

Nghiêm Giác ngẩn ra: "Lại là cảnh sát họ Cung kia à?"

"Đúng đấy."

Hai đầu lông mày rậm của Nghiêm Giác cau lại: "Cậu ta có vẻ rất không yên tâm về cậu."

"Dù sao cậu ấy cũng từng trực tiếp đối diện với bè lũ biến thái này rồi, hiện giờ đi đâu chẳng có cảnh sát bí mật theo dõi tôi." Nhậm Diệc nhíu mày, "Đủ phô trương chưa."

"Quan hệ của hai cậu tốt thật." Nghiêm Giác chăm chú nhìn Nhậm Diệc, "Đã có cảnh sát bảo vệ cậu rồi, cậu ta còn muốn đích thân đến đón cậu nữa."

Nhậm Diệc bỗng không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể cười ha hả: "Chúng tôi còn muốn trao đổi một chút về vụ án."

"Vậy tôi đi trước đây." Sắc mặt Nghiêm Giác không được tốt cho lắm, "Buổi tối rảnh thì cùng nhau chơi game đi, gọi tôi lúc nào cũng được."

"Không thành vấn đề, hẹn gặp lại."

Lúc này, điện thoại Nhậm Diệc cũng reo lên, anh vừa cúi đầu nhìn xuống thì đúng là Cung Ứng Huyền, xem ra là đã đến sớm, "Alo, cậu tới rồi à? OK, giờ tôi xuống ngay."

Cúp điện thoại, Nhậm Diệc xách hành lý: "Đi thôi, cùng nhau xuống đi."

Đi xuống lầu, xe minibus đang chờ đón bọn họ ở cửa. Đội trưởng của các trung đội lần lượt lên xe, còn chiếc Jeep Wrangler kia đang đỗ đằng sau xe minibus.

Cửa sổ xe Jeep Wrangler đột nhiên chậm rãi hạ xuống.

Trời lạnh như thế này, vốn dĩ cũng chẳng cần mở cửa sổ làm gì, huống hồ Nhậm Diệc đã không thể quen thuộc chiếc xe này hơn được nữa.

Cung Ứng Huyền hạ cửa sổ xe xuống là để nhìn rõ người ở bên cạnh Nhậm Diệc. Do bọn họ đều mặc quần áo giống nhau, mà ở cách khá xa, mới đầu hắn không thấy rõ. Mãi tận đến lúc tới gần, hắn mới xác định người đang cùng nhau nói cười với Nhậm Diệc chính là tên Nghiêm Giác kia.

Cung Ứng Huyền không vui mà hừ nhẹ một tiếng.

Nhậm Diệc vẫy vẫy tay với Cung Ứng Huyền, hô: "Chờ tí."

Anh bắt tay từ biệt từng trung đội trưởng, khách sáo vài câu kiểu "Lần sau lại cùng nhau uống rượu nhé", sau đó nhìn theo bọn họ lên xe.

Lúc đến phiên Nghiêm Giác, Nhậm Diệc đưa tay ra, cười đùa: "Hẹn gặp ở Vương Giả Vinh Diệu."

Nghiêm Giác nhoẻn miệng cười, lúc bắt lấy tay Nhậm Diệc thì thình lình lại kéo anh vào trong lòng mình, ôm lấy, cũng bộp bộp vỗ vai anh hai cái: "Tạm biệt." Trong lúc đó anh ta quay đầu, thẳng thừng nhìn vào Cung Ứng Huyền ở trong xe. Ánh mắt kia có vẻ điềm tĩnh, mà cũng lại mang một tâm tình khó lòng nắm bắt.

Cung Ứng Huyền nheo mắt lại, một ngọn lửa phẫn nộ nho nhỏ bùng lên trong lòng - hắn cảm tưởng hình như Nghiêm Giác đang cố tình gây sự với hắn.

Nhậm Diệc hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, cũng vỗ vai Nghiêm Giác: "Đi đi."

Sau khi hai người tách ra, Nghiêm Giác lên xe, Nhậm Diệc cũng tiến tới xe của Cung Ứng Huyền. Anh ném hành lý đơn giản ra băng ghế sau, chà xát tay, nói: "Mới ra khỏi khách sạn được một lúc mà tay đã tê cóng rồi, hôm nay trời lạnh quá đi."

Cung Ứng Huyền mím môi, còn bận hồi tưởng ánh mắt Nghiêm Giác nhìn hắn ban nãy, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Song hắn lại cảm thấy chắc mình đa nghi quá, bình thường đàn ông chơi với nhau cũng kề vai sát cánh như vậy mà.

"Đóng cửa sổ đi chứ?" Nhậm Diệc khó hiểu nhìn Cung Ứng Huyền.

Cung Ứng Huyền hoàn hồn, nâng cửa sổ xe lên, "Anh ăn cơm chưa?"

"Chưa, nhà ăn bên này ăn chẳng ngon gì cả."

"Tôi dẫn anh đi ăn tối."

"Đến nhà cậu à? Không được đâu, tôi còn phải về trung đội."

"Không, đến... Nhà hàng."

Nhậm Diệc tràn đầy kinh ngạc.