..............

Đứng gác, một khái niệm vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ. Hình như từ rất nhiều, rất nhiều năm trước, khi hắn còn ở thời tuổi trẻ, thời vừa vào lính đã nhận ngay nhiệm vụ đứng gác. Tuy nhiên lúc đó hắn làm việc với lòng nhiệt huyết dâng cao và lý tưởng cao quý.

Nhoáng một cái đã qua rất nhiều năm, xa xôi, xa giống như là đã trải qua mấy thế kỉ vậy. Hình như hắn vẫn đang hoài niệm về quá khứ, đã già rồi sao? Hoài niệm về quá khứ đẹp đẽ ngập nắng và trong veo kia sao? Hay là hoài niệm về những con người trong quá khứ?

Chẳng qua là tại sao mấy đồng nghiệp lại nhìn mình với ánh mắt như vậy? Đứng gác thôi mà, bộ có phần tử khủng bố được trang bị vũ khí xông tới à?

Không đợi Vương Dung kịp từ chối thì Hoàng Dũng nghiêm mặt nhìn lướt qua mọi người rồi xoay người bước đi, cặp mắt không giấu diếm thái độ xem thường mấy nhân viên an ninh rác rưởi này.

Đợi ông ta đi rồi thì mấy người ở lại như trút được gánh nặng nên thở phào nhẹ nhõm, tất nhiên là họ rất sợ Hoàng Dũng cho dù ông ta có xem thường mình như thế nào đi chăng nữa, họ càng không dám tỏ ra bất mãn.

- Tiểu Vương, cậu gặp phiền toái lớn rồi.

Giang Hổ vỗ vai ra vẻ thương hại hắn, nói:

- Đứng gác ở đại sảnh cũng không phải là việc tốt gì đâu, tuy nhiên trước giờ Hoàng Dũng rất nghiêm khắc, ông ta mà hạ lệnh rồi thì không rút lại đâu. Cậu đến đại sảnh phải cẩn thận một chút, đừng nên quản những chuyện không phải của mình.

Vương Dung nhớ lại lúc đi lính, cũng đứng gác như vậy nhưng không có một chút mâu thuẫn nào xảy ra cả. Hắn cười tủm tỉm rồi đưa cho mấy huynh đệ mấy điếu thuốc, nói:

- Mọi người có cần phải trưng bộ mặt đưa đám ấy ra như vậy không? Cũng chỉ là đứng gác thôi mà, lúc trước đi lính tôi cũng từng gác rồi, không sợ xấu mặt đâu. Cứ coi như ôn lại chuyện xưa là được rồi.

- Tiểu Vương, vậy là cậu không biết rồi, đứng gác ở công ty này không giống với bộ đội đứng gác trạm đâu. Gác ở đây phải phụ trách việc kiểm tra tiến độ làm việc của công nhân, kiểm tra từ trên xuống dưới và kèm thêm cả việc xác minh danh tính và đăng kí cho khách đến công ty giao dịch.

Giang Hổ cau mày lo lắng.

- Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng công ty chúng ta có nhiều thành phần phức tạp, lại có nhiều người có quan hệ với cấp trên, có chỗ dựa nên ỷ lại. Có nhiều người mà mình không thể đắc tội được, tuy nhiên bọn họ lại chính là những người thường xuyên không tuân thủ quy định, ví dụ như mang thẻ của người khác hoặc không mang thẻ nhưng vẫn xông vào trong công ty, ai dám cản bọn họ thì chắc chắn sẽ bị họ đuổi đi, la mắng, gặp phải người nào ghê gớm hơn thì thậm chí sẽ đánh luôn cả mình. Cho nên trước kia bọn tôi đi gác chỉ biết mở to mắt mà nhìn thôi.

- Vậy à?

Vương Dung phun khói thuốc, cười nói:

- Hoàng Dũng kia tại sao lại có thể dễ dãi như vậy chứ? Chẳng lẽ người như hắn cũng làm qua loa cho xong chuyện sao?

- Sao mà như vậy được?

Giang Hổ lắc đầu nói:

- Dù sao thì Hoàng Đại Tiên vẫn còn chút năng lực, những người mà hắn tuyển về đều có thực lực cả. Hắn kể có tên Tiểu Trương kia, biệt danh là Lăng Tử Trương, đụng tới ai cũng không nể mặt mũi. Nghe nói ngay cả Tổng Giám đốc Âu Dương vì không mang thẻ nhân viên ra vào đại sảnh đều bị hắn chặn lại cả hai lần. Về phần tính cách ngang ngạnh này là do có người ở sau giật dây. Những người ỷ lại vào các mối quan hệ ra vẻ ta đây, ngang ngạnh mà đụng phải Lăng Tử Trương thì cũng vô dụng, bất luận là đe dọa hay dụ dỗ thì hắn cũng không thay đổi ý định của mình. Có một người bị kích động muốn đánh nhau với hắn liền bị hắn quật cho ngã nhào xuống đất, hắn không đánh tuyệt đường sống người kia nữa mà lại biểu diễn kĩ năng công phá của mình, một chưởng đánh vỡ chín viên gạch. Chỉ trong một thời gian ngắn chuyện này đã làm náo loạn cả công ty. Ngoài ra còn có Tiểu Trần biểu diễn một tay cầm ống tuýp đánh gãy 4 thanh thép cứng đấy.

Nói ra việc này cả đám người Giang Hổ lộ vẻ kính nể, mặc dù bọn họ từ trước đã biết là mình không làm được như vậy, muốn sống an nhàn nhưng với một người đàn ông như vậy thì vẫn rất sùng bái, hâm mộ.

- Chuyện xảy ra sau đó là không ai dám ăn gan hùm tim báo mà đi trêu vào thủ hạ của Hoàng Đại Tiên.

Giang Hổ thở dài nói:

- Bầu không khí của công ty so với ba tháng trước đã tốt hơn nhiều rồi vì những người cậy vào ô dù ở trên đã bớt đi rất nhiều.

- Vậy là tốt rồi, tôi đi gác nhưng không ai biết được bản lĩnh của tôi như thế nào đâu?

Vương Dung nheo mắt lại:

- Có uy thế của Tiểu Trương, Tiểu Trần để lại mà lo gì.

- Ha ha, người ngoài không biết nhưng Hoàng Dũng lại biết đấy. Chắc chắn hắn sẽ nghĩ cách truyền tin cậu không phải là người dưới trướng mình ra ngoài, đến lúc đó những người kìm nén lâu nay hẳn sẽ cố ý đến tìm cậu để trút giận. Tiểu Vương, những người đó cũng không dễ đối phó đâu, họ lại hận đội bảo vệ đến tận xương tủy. Họ không dám đụng vào bọn Tiểu Trương nhưng chắc chắn sẽ tìm cậu để trả thù. Chuyện cậu phải làm đó là hết sức nhẫn nại, thấy bọn họ thì chỉ được phép mở to mắt mà nhìn thôi. Ngoài ra Hoàng Đại Tiên cũng không phải là người đơn giản, nếu cậu lơ là nhiệm vụ thì hắn sẽ có lý do để dạy dỗ cậu, trừ tiền lương của cậu, thậm chí là đề nghị đuổi việc cậu. Trước kia hắn đã từng làm như vậy rồi, cho dù là đồng sự với nhau thì vẫn bị hắn gây sức ép. Tiểu Vương à, rốt cuộc là cậu đã làm gì Hoàng Đại Tiên mà khiến hắn lại dùng tới chiêu này để đối phó với cậu vậy hả?

Giang Hổ cực kì lo lắng.

- Này, tôi vẫn còn ở đây mà, sao ánh mắt của mọi người kì lạ như vậy, giống như là đang ở nghĩa địa làm lễ truy điệu vậy.

Vương Dung hiền lành cười:

- Xem ra đội trưởng Hoàng rất quyết đoán, muốn cho tôi nếm mùi đau khổ rồi đuổi tôi đi thật rồi.

- Tiểu Vương, dù muốn hay không.............

Lão Giang biết Vương Dung cũng có chỗ dựa vững chắc nhưng vẫn thở dài nói:

- Anh hùng mà không chịu nhẫn nhịn thì sẽ bị thiệt đấy.

- Lão Giang, cảm ơn ông đã nhắc nhở, ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ.

Vương Dung cười xòa rồi vỗ vai Lão Giang, nói:

- Chuyện này tôi tự xử lý được, được rồi, cũng không còn sớm nữa, mọi người cứ ở đây nói chuyện, tôi đi gác ở trạm gần đây nhất để có thể thuận tiện ngắm nhìn các cô gái đẹp đi ngoài đường cho mọi người thèm chết luôn.

- Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục phản (tạm dịch: Gió thổi nước lạnh, tráng sĩ vừa ra đi đã không trở về).

Sấu Hầu đứng ở phía sau giả vờ đau đớn tiễn biệt:

- Vương Dung, đội chúng ta sẽ luôn nhớ về cậu.

- Được rồi.

Vương Dung không quay đầu lại mà chỉ giơ ngón tay cái ra, cầm đồ của bảo vệ và bước đi.

Một lát sau Vương Dung đã gặp được nhân vật huyền thoại một chưởng đánh vỡ chín viên gạch Tiểu Trương. Nếu bình thường nhìn lướt qua thì cũng không có gì đáng chú ý nhưng nhìn kĩ hơn thì Tiểu Trương này hình như còn rất trẻ, trên gương mặt còn rõ sự ngây thơ.

Tuy nhiên trên người cậu ta lại lộ rõ hơi thở của một quân nhân, lưng đứng thẳng tắp, ánh mắt chính trực, ẩn chứa sự cẩn trọng, nói chuyện cũng rất chừng mực. Cậu ta không được cao lắm nhưng rất vạm vỡ, khỏe mạnh, hiển nhiên là có sức mạnh hơn người.

Khỏi phải nói cũng biết đây là một người lính mới xuất ngũ, có lẽ là hậu bối của Hoàng Dũng.

- Khá đấy.

Ngay cả Vương Dung cũng khen ngợi, chỉ dựa vào khí thế đó thì hắn đủ biết là đứa nhỏ này cũng có chút bản lĩnh. Nếu để hắn dạy dỗ chừng hai năm thì chắc chắn sẽ trở thành một chiến sĩ xuất sắc. Đương nhiên sẽ là chiến sĩ mạnh mẽ nhất và cho dù là ở chiến trường thì cũng có thể dùng máu của kẻ thù để rửa tội cho dân tộc. Không có mùi máu trên người tiểu binh này, loại lính này với Vương Dung chẳng khác nào là một tên tân binh trắng trẻo. Loại tiểu binh này một khi chính thức ra trận thì tỉ lệ mất mạng rất cao.

Nếu là mấy năm về trước thì Vương Dung sẽ cố gắng thuyết phục đưa cậu ta về dưới trướng để dạy dỗ. Nhưng bây giờ hắn cần phải giải quyết một vài vấn đề mà hắn còn nghi ngờ rồi sau đó mới bắt đầu lại cuộc sống của một người bình thường. Đúng là đáng tiếc cho một hạt giống tốt à.

- Anh là Vương Dung?

Lăng Tử Trương tất nhiên là không biết được Vương Dung đang âm thầm khen ngợi hắn nên chỉ cười nhạt. Một chiến sĩ mạnh mẽ như hắn từ trước đến giờ chỉ kính nể mỗi mình Hoàng đại ca thôi.

Lăng Tử Trương thậm chí còn có thái độ khinh thường đối với Vương Dung, cảm giác này giống như Hoàng Dũng từng có với Vương Dung vậy. Loại lính hậu cần như Vương Dung đến ngay cả tư cách để khen ngợi cậu ta cũng không có.

Cả hai bên đều không trao đổi nhiều, sau khi Lăng Tử Trương gặp Vương Dung thì Vương Dung bắt đầu thay thế cậu ta đứng gác ở đại sảnh. Sở dĩ hắn đồng ý chuyện này làm là vì mới đây tâm huyết lại dâng trào, muốn tìm lại cảm giác trước đây. Hơn nữa cũng là vì lão Mộ nhờ vả, nếu đã đồng ý với lão rồi mà hắn còn làm tốt chuyện này nữa thì hắn sẽ trả được ân tình đã nợ lão trước đây.

Đã quá thời gian đi làm, chỉ có một người đến trễ, vẻ mặt buồn chán vì xúi quẩy chạy vội vào công ty. Trước kia có Tiểu Trương, Tiểu Trần đứng đây nên nhiều người ra vào vẫn phải tuân thủ đúng quy định, đi vào bên trong đại sảnh đều tự giác đeo thẻ nhân viên, cứ như vậy làm Vương Dung muốn tìm lại chút cảm giác ngày xưa cũng không được nên bỗng thấy nhàm chán.

Trước đại sảnh có một cô bé kia nhìn khá đẹp, trong sáng, ngây thơ, hình như là sinh viên mới tốt nghiệp đại học. Vương Dung đang cân nhắc xem có nên đi ra đó không thì ngoài cửa có một đôi nam nữ đi vào.

Hai người này có thể khiến cho Vương Dung là vì có người phụ nữ kia, đó chính là người mà hôm qua Vương Dung đã chạm mặt và đánh ngã cô ta.

Trưởng phòng Quan hệ công chúng Chu Cầm, đúng là dáng người không tồi, cách ăn mặc cũng gợi cảm, hấp dẫn. Nếu như gặp ở quán bar là Vương Dung đã tận dụng mọi thủ đoạn, tâm tư để quyến rũ cô đến với một đêm mặn nồng. Đáng tiếc, chưa nói đến chuyện hai người có thù với nhau, cho dù không có thù thì ở công ty Vương Dung cũng không thể làm chuyện ấy được. Quán bar là quán bar, sau một đêm vui vẻ thì trong biển người cũng rất khó có cơ hội gặp lại nhau, cho dù cô gái kia lẳng lơ, phóng đãng thì hắn cũng không quan tâm mà sẽ nhắm mắt làm ngơ. Mọi người vốn dĩ cũng vì nhu cầu cả thôi.

Nhưng ở công ty thì khác, Vương Dung không thể có ý định với bất kì ai được, lỡ hôm nay cám dỗ người này mà ngày mai lại có người khác tốt hơn xuất hiện thì khổ. Vậy nên với chuyện này chỉ có thể đứng nhìn mà không thể đến gần, đúng là đáng tiếc.

- Này.

Không đợi Vương Dung lên tiếng thì Chu Cầm đã phát hiện ra, ánh mắt cô như bốc cháy, tức giận nói:

- Đây không phải là Tiểu Vương của đội bảo vệ sao? Sao hôm nay lại đến gác ở đại sảnh vậy?