Chương 101. Sợ.

Hàn Tục không thể hiểu nổi mọi người đang suy nghĩ gì, không phải dẫn bạn trai về nhà ăn cơm sao, sao ăn được một lúc thì Chu Đình Vũ với Linh Hi cùng đi, sau đó Lý Kha cũng đi, giờ về từ ba người biến thành hai người, thanh niên chơi trốn tìm à...

Trương Phượng Lan lo lắng hỏi: "Nhiễm Nhiễm, con nói gì với Đình Đình, con bé đi đâu vậy?"

Ánh mắt Hàn Linh Hi dao động, nhìn chằm chằm bức tường thẩn thờ, một lúc mới nói: "Cậu ấy về nhà."

Lúc này đầu óc có hơi quay cuồng, còn kéo theo đau dạ dày kịch liệt, Hàn Linh Hi cong lưng, trêи trán toát mồ hôi. Lý Kha phát hiện vẻ mặt cô khác thường, lập tức đỡ cô đến sô pha ngồi. "Em làm sao vậy?"

Tiếng nói vừa dứt, lại có người gõ cửa, Hàn Tục nhanh chóng mở rộng cửa.

"Sao hai người lại tới đây?"

Hai người Lâm Ngọc Chi và Chu An đứng bên ngoài, Hàn Tục lại càng thấy kỳ lạ, hôm nay nhà có thật nhiều khách, không thể là Hàn Linh Hi gọi tới được.

Lâm Ngọc Chi vừa vào nhà đã tìm xung quanh, vừa tìm vừa gấp gáp hỏi: "Phượng Lan, Đình Đình nhà tôi có tới chỗ bà không?"

"Tới thì có tới." Trương Phượng Lan nhìn con gái, chần chừ nói: "Sau đó nó lại đi rồi."

"Đi, đi đâu?"

"Ơ, nó không về nhà sao?"

"Không có!"

Lâm Ngọc Chi thấy Hàn Linh Hi ngồi trêи ghế sô pha, nếu Hàn Linh Hi ở nhà, sao Chu Đình Vũ có thể đi một mình được, chẳng lẽ hai đứa bàn bạc xong, cố ý diễn cho mình xem?

"Nhiễm Nhiễm, con nói thật cho dì biết, rốt cuộc Đình Đình nhà dì đi đâu vậy, rốt cuộc nó nói con dọn đi có phải thật không, Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm, con nói chuyện đi chứ!"

"Dì, dì đừng gấp." Lý Kha nhíu mày nói: "Cô ấy khó chịu, đừng lắc cô ấy."

"Ôi trời, tìm không được gọi điện là được mà, rốt cuộc em có chuyện gì gấp." Chu An bất mãn trách cứ, còn chưa tan làm đã bị bà gọi về nhà gấp, còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn, thì ra là tìm Chu Đình Vũ, con gái đâu phải con nít, dù sao cũng đâu thể mất tích.

"Em cũng muốn lắm, nhưng nó không nhận điện thoại của em!"

Lâm Ngọc Chi chú ý đến Lý Kha, kinh ngạc quan sát anh ta, khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

"Cậu là ai?"

"À, để tôi giới thiệu một chút." Hàn Tục không phát hiện ra chuyện gì, vui vẻ vỗ vai Lý Kha nói: "Đây là Nhiễm Nhiễm..."

"Hàn Tục!"

Trương Phượng Lan đứng bên đá ông một cái, ý bảo ông mau ngậm miệng lại, Hàn Tục không hiểu tín hiệu của bà, vẫn nói tiếp: "Đây là bạn trai của Nhiễm Nhiễm, hôm nay đến nhà ăn cơm, Lý Kha, hai vị này là cha mẹ của Đình Đình..."

"Nhiễm Nhiễm có bạn trai?" Chu An vui vẻ ra mặt, "Đã dẫn về nhà rồi à, lão Hàn, nhà anh có chuyện vui..."

"Cái gì, anh nói gì?" Lâm Ngọc Chi đứng vụt lên, nhìn lại Lý Kha từ đầu đến chân một lần, "Nhiễm Nhiễm, đây là bạn trai con? Con tìm bạn trai khi nào? Vậy chuyện của con với Đình Đình nhà chúng ta là gì, đùa giỡn à?"

"Dì, con đã nói rõ với Đình Vũ rồi." Hàn Linh Hi chậm rãi nói, "Làm cậu ấy hiểu lầm là lỗi của con."

Lâm Ngọc Chi bị chọc tức, "Nhiễm Nhiễm, con đùa giỡn cũng không thể đùa giỡn Đình Đình nhà chúng ta được, đó không phải kéo nó vào trong hố à, con làm nó mê mẩn làm Đình Đình nhà dì cố ý muốn bên cạnh con, bên cạnh nhiều đàn ông ưu tú vậy mà coi thường hết, kết quả con lại có bạn trai, thế này mà được sao?"

Trương Phượng Lan vội khuyên: "Bà Năm bà Năm, xin bà bớt giận, Nhiễm Nhiễm không có ý đó, đây đều là hiểu lầm..."

"Hiểu lầm, hiểu lầm gì nữa, bạn trai đã dẫn về nhà còn hiểu lầm!" Lâm Ngọc Chi tức không chịu được, "Tôi đã nói đàn bà không đáng tin mà! Đình Đình còn không tin, làm lỡ thanh xuân hết lần này đến lần khác, cái con bé này!"

Chu An và Hàn Tục nhìn nhau, "Các người đang nói gì vậy?"

"Ơ hay, không phải bà luôn phản đối hai đứa nó sao?" Tới lượt Trương Phượng Lan không vui, "Nói ai không đáng tin, ai làm ai mê mẩn, bà đừng có ở đó hại người, có chuyện không thể nói rõ à?"

"Tôi hại ai, tôi nói là thật thôi." Lâm Ngọc Chi tức giận phẫn nộ, "Sớm biết vậy trước đây không nên nghe lời bà để hai đứa ở cùng một chỗ, toàn là do bà! Nếu không phải con gái bà, với điều kiện Đình Đình nhà chúng tôi đã sớm tìm được đàn ông tốt rồi!"

Trương Phượng Lan tức lên, giờ không kịp nể "bạn trai" của con gái ở đây, thở hổn hển lý luận với Lâm Ngọc Chi: "Con gái tôi thì làm sao, chỉ có con gái bà quý giá con gái bà ưu tú, con gái tôi cũng rất nhiều người theo đuổi đó biết không hả! Không xứng với con gái bà chỗ nào? Hai đứa nó hấp dẫn lẫn nhau, bà đừng có đổ hết lỗi lên người Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi, với lại trước đây không phải bà cũng đồng ý cho hai đứa ở chung à, giờ sao bà lại trách tôi?"

"Cũng do bà đề nghị để hai đứa con vun đắp tình cảm thôi? Bà không nói tôi sẽ đồng ý à? Ai biết hai đứa nó lại biến thành loại đó? Vốn chính là lỗi của bà, ai làm mẹ như bà chứ, cẩu thả, tình cảm của con gái mình xảy ra vấn đề cũng không biết!"

"Tình cảm của con gái tôi xảy ra vấn đề gì, tôi làm mẹ thì sao? Giống bà thì tốt nhỉ, nói như ngậm súng! Ai nợ gì bà hả!"

Hai người phụ nữ càng chửi càng to, càng cãi càng kịch liệt, mấy chục năm qua như keo như sơn như hình với bóng. Chu An và Hàn Tục chưa từng thấy hai bà cãi nhau thành như vậy, thấy hai người đỏ mặt tía tai sắp xông vào đánh nhau mới vội vàng lên khuyên.

"Được rồi được rồi, đừng cãi nữa!" Chu An kéo vợ, "Chuyện này là thế nào?"

"Phượng Lan, bà và Ngọc Chi là chị em tốt mấy chục năm, đừng kϊƈɦ động." Hàn Tục cũng lôi Trương Phượng Lan lui về phía sau, "Có chuyện gì thì nói rõ ràng."

"Chị em tốt, chị em tốt mà như thế à!" Trương Phượng Lan còn đang bực bội, "Tôi đã nói với bà từ lâu rồi, cứ luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng, bà luôn cho mình đúng!"

Lâm Ngọc Chi không cam lòng tỏ ra yếu thế. "Tôi vốn đúng, tôi nói sai câu nào? Bà thấy tôi sai thì bà nói đạo lý đi!"

Bốn người làm thành một vòng tròn đẩy tới đẩy lui, Hàn Linh Hi và Lý Kha cũng lên khuyên, "Dì, mẹ, hai người đừng cãi nữa, xin lỗi, nghe con giải thích đã..."

"Tránh ra, đừng cản tôi!" Lâm Ngọc Chi ra sức giãy giụa, dưới chân Hàn Linh Hi không vững ngã xuống đụng phải bàn.

Lý Kha vội khom lưng đỡ cô, thấy trêи trán cô bị trầy một miếng, nhanh chóng rút khăn giấy che giúp cô, "Linh Hi, có nghiêm trọng lắm không?"

Hàn Linh Hi che mặt mũi lắc đầu.

Trong phòng yên tĩnh, Trương Phượng Lan thấy vết thương trêи đầu con gái tức giận đến run rẩy cả người, hét ầm lên: "Lâm Ngọc Chi! Bà quá đáng lắm rồi đó!!"

Lâm Ngọc Chi hốt hoảng giải thích, "Tôi, tôi thật sự không cố ý..."

"Được rồi, còn nói gì nữa!" Sắc mặt Chu An tái mét, "Còn ngại chưa đủ mất mặt à!"

Ông xoay người lại hổ thẹn nói với Hàn Tục, "Thật có lỗi với anh, anh nhìn xem Nhiễm Nhiễm có cần đi bệnh viện không?"

"Không sao không sao, chắc là có hiểu lầm, hai người về trước đi, tôi khuyên Phượng Lan."

Hàn Tục sợ Lâm Ngọc Chi ở đây sẽ tiếp tục kϊƈɦ thích tâm trạng của Phượng Lan, vội tiễn vợ chồng Chu An, lại vội vàng xoay người tìm hòm thuốc ra, tới bên cạnh Hàn Linh Hi.

"Nhiễm Nhiễm, để ba xem xem có nghiêm trọng không, ba cầm máu cho con trước."

"Con không sao..."

Hàn Linh Hi ngồi dưới đất bụm mặt không chịu ngẩng đầu, Trương Phượng Lan gấp muốn chết, mắng: "Che làm gì, để mẹ nhìn xem!"

Bà dùng hết sức mới đẩy ngón tay của Hàn Linh Hi ra được, thấy trêи tay cô một vùng đỏ sẫm thì mặt trắng bệch ra.

Hàn Linh Hi đổ mồ hôi đầy đầu, dưới mũi toàn là máu.

------------------------------------------

Bên tai có người khóc, tiếng đứt quãng ngày càng rõ. Hàn Linh Hi hoảng hốt mở mắt ra, nhìn ghế bên cạnh, Trương Phượng Lan đỏ bừng mặt mũi, khăn giấy ném đầy đất.

Hàn Linh Hi muốn ngồi dậy, tiếc là cơ thể mềm yếu không có sức, vô tình thấy kim châm trêи tay, còn có ống dưỡng khí trêи lỗ mũi.

"Mẹ..."

Nghe được tiếng Hàn Linh Hi yếu ớt gọi, Trương Phượng Lan lập tức tiến tới, lo lắng hỏi: "Nhiễm Nhiễm, tỉnh rồi? Còn có chỗ nào khó chịu không?"

Hàn Linh Hi lắc đầu, "Sao con lại đến bệnh viện?"

"Con còn hỏi!" Trương Phượng Lan đề cao âm lượng, "Có phải con không muốn sống nữa không! Xảy ra chuyện lớn cũng không nói với bọn ta một tiếng! Định tự gánh tới khi nào hả!!"

Khi biết được con gái mắc bệnh bạch cầu, Trương Phượng Lan cảm giác cả bầu trời sụp đổ. Nếu không phải lúc luống cuống ngăn máu mũi cho con gái thì Đỗ Dật gọi điện tới, đến giờ bọn họ còn chẳng hay biết gì.

"Dì, dì nhỏ giọng chút, bên cạnh còn có bệnh nhân." Đỗ Dật đỡ vai Trương Phượng Lan khuyên bà, "Bản thân Linh Hi cũng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, em ấy vừa tỉnh, để em ấy nghỉ ngơi một chút đã."

Trương Phượng Lan nhanh chóng im lặng, "Mẹ ra ngoài một chút."

Cảm giác này quá khó chấp nhận, bà phải tìm một chỗ khóc cho đã đời.

"Em phát sốt." Đỗ Dật dịu giọng nhỏ nhẹ giải thích với Hàn Linh Hi, "Nhiệt độ cơ thể của em cứ ở 40 độ nên dì mới lo lắng như vậy, dì ấy rất lo lắng cho em, cũng may giờ cũng đã hạ sốt."

Hàn Linh Hi phát hiện một mảng tím trêи tay Đỗ Dật, "Cổ tay anh bị làm sao vậy?"

Đỗ Dật lúng túng kéo tay áo xuống, rụt cổ nói thầm cho cô biết, "Còn không phải vì "cấu kết làm chuyện xấu" với em à, mẹ em biết anh với em cùng nhau giấu giếm, thiếu chút nữa là ăn tươi nuốt sống anh rồi, còn có bác sĩ chính kia nữa, hôm nay lúc thấy anh cảm giác anh ta rất muốn dựng thẳng ngón giữa với anh."

"Xin lỗi." Hàn Linh Hi áy náy nói xin lỗi, "Em tùy hứng làm anh liên lụy."

"Em vui vẻ là được rồi~, làm khó anh chịu nhiều oan ức như vậy, nếu em không mau khỏe lên thì thật sự có lỗi với anh đó. Này, ba em và bạn trai em đang thăm hỏi bệnh tình ở phòng bác sĩ chính, bạn trai kia ở đâu ra vậy?"

Đỗ Dật suy nghĩ một lúc, "Là để cho Chu Đình Vũ thấy?"

"Ừ,." Hàn Linh Hi nhìn chằm chằm trần nhà, vẻ mặt buồn bã.

Đỗ Dật thở dài, "Linh Hi, em thật sự bỏ được sao?"

"Không bỏ được." Trong mắt Hàn Linh Hi ngân ngấn nước mắt, "Thấy cậu ấy khó chịu trong lòng em cũng rất khó chịu. Cũng muốn hay là thẳng thắn nói cho cậu ấy biết là được rồi. Nhưng mà em không mở miệng được, nếu như em nói, như vậy thì em sẽ mong chờ cậu ấy phản ứng thế nào đây? Quá trình trị liệu rất dài, có thể cậu ấy sẽ chịu giày vò còn nhiều hơn em, em cũng sẽ đau khổ vì cậu ấy đau khổ, thật ra xa nhau đều tốt cho cả hai bọn em."

"Em biết rõ cô ấy sẽ không vì vậy mà thay đổi thái độ với em mà."

"Nhưng mà Đỗ Dật, đó là người em thích nhất, em muốn mang mặt tốt nhất ra cho cậu ấy nhìn hơn bất cứ người nào khác."

Đã từng cố gắng đuổi theo bước chân của cậu ấy, hy vọng có thể xứng đôi với sự ưu tú của cậu ấy, sóng vai cùng cậu ấy, nhưng giờ mình ngã bệnh không chỉ làm cậu ấy dừng lại chờ đợi, còn cần cậu ấy quay lại đỡ, loại tâm lý chênh lệch quá mức này khiến Hàn Linh Hi không thể chấp nhận được. Cô sợ phần tình cảm ấy sẽ dần dần bị đồng cảm thay thế, sợ Chu Đình Vũ từ thích dần dần biến thành thương cảm, vì vậy Hàn Linh Hi không có tự tin ở lại bên cạnh người ấy.

Trong lòng Đỗ Dật chua xót nở nụ cười, cắn răng nghiến lợi nói: "Có đôi khi anh rất ghét lòng tự trọng đó của em, nhưng anh không có tư cách chỉ trích em, có thể có một ngày anh ở hoàn cảnh tương tự với em, mới có thể hoàn toàn cảm nhận được."

Giọng Hàn Linh Hi ngày càng nhẹ: "Ít nhất trong trí nhớ của cậu ấy em vĩnh viễn xinh đẹp nhất."

***