Chương 34. Rối rắm rất rối rắm.

"Chu Đình Vũ tặng trang sức mà người khác tặng cho cô ấy cho em?"

Nghe xong "tóm lược" của Hàn Linh Hi, Đỗ Dật không tin lắc đầu: "Anh không nghĩ Chu Đình Vũ là loại người đó, cô ấy không thể nào đạp lên tấm lòng của người khác, cũng không thể nào biết rõ còn cố ý giấu diếm khiến em khó xử được."

"Vậy lời của Khương Tử Doanh thì nói thế nào, chẳng lẽ cô ta đang nói dối?" Hàn Linh Hi khoanh tay, "Nói chung, bây giờ em không muốn nói chuyện với cô ta."

"Linh Hi, có thể có hiểu lầm trong đó đấy", Kiều San cầm ly nước trái cây chọc ống hút vào đá, vừa chọc vừa phân tích:

"Cậu cũng đừng quá để bụng chuyện nhỏ, cứ nói chuyện nghiêm túc với tiến sĩ Chu, dù sao hai người ở chung chỗ, phải giữ gìn quan hệ chứ."

"Đúng đó, lúc cậu bị trật chân tiến sĩ Chu chăm sóc tỉ mỉ chu đáo như thế, không có lý nào lại gài bẫy cho cậu được." Lâm Phi Phi đồng ý với Kiều San, "Hơn nữa làm sao cô ấy biết Khương Tử Doanh sẽ đi tiệc thưởng thức rượu?"

Lưu Vũ nói thêm: "Chỉ là Khương Tử Doanh này đúng thật kỳ lạ, tại sao lại tặng đồ vật quý giá như vậy cho tiến sĩ Chu, rốt cuộc tiến sĩ Chu được người ta chào đón cỡ nào thế."

Hàn Linh Hi cực kỳ khó chịu khi các cô cứ mở miệng ra là "Tiến sĩ Chu", nhíu mày lại, "Ba người các người kẻ xướng người họa xen vào làm gì, lại chưa từng thấy Chu Đình Vũ, sao biết cậu ta chăm sóc mình?"

Ba cô gái liếc nhau, trăm miệng một lời: "Chính cậu nói mà."

"Cái gì? Điều này không thể nào." Hàn Linh Hi lập tức phủ nhận, cô ước gì cách xa Chu Đình Vũ xa một chút xa một chút nữa, sao có thể khen cậu ta với bạn thân được?

Đỗ Dật ở bên cạnh giễu cợt, "Em không nhận ra, từ lúc em và Chu Đình Vũ ở chung, thỉnh thoảng sẽ nhắc đến cô ấy à? Cái gì mà cô gái đáng ghét này ha, cái tên thích xen vào chuyện người khác ha, quỷ nhiều chuyện ha..."

Bị Đỗ Dật nhắc nhở, Hàn Linh Hi nhớ ra, ngại ngùng lúng túng, thật sự vô tình nói với họ rất nhiều về Chu Đình Vũ, nhưng dù như thế, cô cũng không có dễ khen Chu Đình Vũ mà.

"Em cũng đâu có nói cậu ta tốt."

Đỗ Dật liếc mắt, "Khẩu thị tâm phi."

Kiều San gật đầu: "Được tiện nghi còn khoe mẽ."

Lâm Phi Phi và Lưu Vũ tiếp nối ở trên: "Chết cũng sĩ diện."

"Mấy người!" Hàn Linh Hi tức lên, rốt cuộc là mình bị oan ức hay là cậu ta bị oan ức, sao đến đây một lúc thì mọi lỗi sai đều trêи người mình, mấy tên này rốt cuộc là bạn ai?

Đỗ Dật xoa xoa tay lại bắt đầu làm người hòa giải: "Được rồi, tức giận làm gì, rõ là tính tình này của em mới khiến người ta cảm thấy rất khó đuổi theo, Chu Đình Vũ có thể chịu đựng em tới giờ đã rất tốt rồi."

Hàn Linh Hi không khỏi hé mắt, "Em làm gì mà cậu ta chịu đựng em, nói cứ như cậu ta đang theo đuổi em không bằng ấy."

"Không phải, ý anh không phải vậy, anh nói, em với cô ấy... Ơ, Chu Đình Vũ?"

Lại tới? Hàn Linh Hi tưởng là Đỗ Dật cố ý gọi tên Chu Đình Vũ, đang chuẩn bị dạy dỗ anh ta, cảm thấy phía sau có thêm cái bóng, quay mặt lại nhìn, đúng là Chu Đình Vũ sống sờ sờ đứng phía sau.

Cô ngạc nhiên vô cùng, tình huống gì đây, cô gái này rớt từ trêи trời xuống à?

"Là Chu Đình Vũ thật?" Kiều San nhận được đáp án từ Đỗ Dật xong, "Ấy, nghe tên đã lâu, nghe tên không bằng gặp mặt mà!"

"Chào mọi người." Chu Đình Vũ mỉm cười chào hỏi với các cô, cúi đầu bình tĩnh hòa nhã nói với Hàn Linh Hi: "Linh Hi, có thời gian rảnh không, mình muốn nói chuyện với cậu."

Hai ngày liên tiếp, Hàn Linh Hi từ chối giao tiếp với Chu Đình Vũ, mặc kệ mình thiện ý dỗ dành thế nào đi nữa, cô đều không giải thích rốt cuộc là vì sao.

Chu Đình Vũ đã hết cách với biểu hiện của Hàn Linh Hi, hiển nhiên là lửa giận của cô gái này vẫn chưa tiêu, không chỉ dỗi mình không nói câu nào, còn bắt đầu vứt đồ bậy bạ, thật khiến người ta dở khóc dở cười. Cô vẫn muốn đợi có cơ hội giữ chặt Hàn Linh Hi nói chuyện thật tốt, tiếc là cô gái này đi làm không chung đường với mình tan làm cũng không về nhà, chơi đến chín giờ mới về rồi tắm xong liền đi ngủ.

Nếu Hàn Linh Hi giận dỗi, cô đành phải chủ động ra trận.

Hàn Linh Hi tra hỏi: "Sao cậu biết tôi ở đây?"

Chu Đình Vũ không trả lời, nhưng Hàn Linh Hi chú ý thấy cô và Đỗ Dật nhìn nhau một cái, lập tức hiểu tên xấu xí này mật báo.

Cô xoay người, "Tôi không rảnh."

"Linh Hi, cậu đừng như vậy được không?" Ánh mắt của Chu Đình Vũ không hề rời đi, "Cậu như vậy mình thật sự rất lo lắng."

"Ai cần cái lo lắng đạo đức giả của cô."

Đỗ Dật kinh ngạc mở to mắt, "Linh Hi."

Khi câu nói đó vừa bật thốt ra ngoài mà không suy nghĩ, bản thân Hàn Linh Hi cũng bối rối, cô quay đầu sang theo bản năng muốn biết phản ứng của Chu Đình Vũ, khi nhìn thấy trong mắt đối phương có biểu cảm bị tổn thương, chợt trái tim cảm thấy đau xót.

"Tôi..."

Ánh mắt Chu Đình Vũ dần ảm đạm, cô khẽ cắn môi dưới, lúc sau thấp giọng hỏi: "Cậu nhất định muốn nói chuyện như thế với mình sao?"

"Tôi..."

Hàn Linh Hi "tôi" nửa ngày chẳng biết nói gì cho phải, Chu Đình Vũ thở dài, "Có vẻ như mình nhiều chuyện rồi, không nên tới tìm cậu."

Cô xoay người rời đi, đợi Chu Đình Vũ đi xa, Đỗ Dật lập tức mở miệng trách Hàn Linh Hi, "Linh Hi, vừa rồi em hơi quá đáng rồi."

"Tuy rằng chúng ta là chị em tốt, nhưng mà lần này mình không thể giúp cậu được." Kiều San lắc đầu, "Có thế nào đi nữa cậu cũng không thể nói người ta đạo đức giả chứ, rất tổn thương người ta."

Lâm Phi Phi nói phụ họa, "Đúng vậy đó, Linh Hi, mình thấy, cậu nên đi theo xin lỗi với tiến sĩ Chu đi."

Hàn Linh Hi như đứng trong đống lửa, như ngồi đống than, buồn bực không lên tiếng, cô ôm ngực, loại đau đớn vừa rồi là thế nào? Vì sao thấy loại ánh mắt đó của Chu Đình Vũ lại cảm thấy... đau lòng chứ...

Đỗ Dật nhìn ra Hàn Linh Hi đã biết mình làm sai, vỗ vỗ sau lưng cô thuyết phục, "Được rồi, nên thế nào thì làm như thế đấy, quay về tìm cô ấy đi, Chu Đình Vũ không phải kiểu người nhỏ mọn, em cứ nói xin lỗi thật lòng với cô ấy, hai người vẫn như trước."

"Cô ấy không sai, em sai."

Giọng nói trầm thấp của Hàn Linh Hi đầy chán nản, cô cầm túi đứng lên, buồn bã nói: "Về đây."

Kiều San nhìn theo Hàn Linh Hi rời khỏi, cố hút hạt trân châu cuối cùng dưới đáy ly lên, giọng nói yếu ớt, "Hai người này ở chung có hơi lạ."

------------------------------------------

Đi vào phòng khách, trong phòng tối đen không bóng người, sao Chu Đình Vũ chưa về nhà?

Mở đèn trần, Hàn Linh Hi bỏ túi xách lên giá ở cửa, đổi dép đi tới phòng ngủ của Chu Đình Vũ gõ cửa, không có tiếng trả lời, vặn chốt cửa mở cửa phòng ra, bên trong phòng ngủ cũng trống không.

Căn phòng của cô dọn dẹp rất sạch sẽ gọn gàng, trêи bệ cửa sổ bày vài chậu bông nhỏ, sinh trưởng tốt. Trong căn phòng tràn ngập hơi thở của Chu Đình Vũ lại không tìm được bóng dáng Chu Đình Vũ, Hàn Linh Hi không khỏi cảm thấy mất mát.

Cảm giác áy náy lại chiếm lấy nội tâm một lần nữa, chẳng lẽ mình thật sự nói nặng lời khiến cô không vui, sau đó không về nhà mà đi nơi khác giải sầu à?

Quay lại phòng mình ngồi xuống, Hàn Linh Hi cụp mắt buồn rầu, vuốt tóc mái trêи trán ra sau đầu, chỉ là chốc lát sau những sợi tóc ấy lại rơi xuống mắt cô.

Nhìn căn phòng yên tĩnh, Hàn Linh Hi không có tâm trạng tự giải trí, cô ngửa mặt nằm lên sô pha nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường tích tắc chạy một vòng lại một vòng, nghĩ có lẽ Chu Đình Vũ chưa ăn cơm, liền đứng dậy đến phòng bếp nấu mì, mì trứng cải thìa, đây chính là kỹ năng hiếm hoi của cô, là do hai hôm trước về nhà bị mẹ bắt học, bây giờ thì hay rồi, cũng có tác dụng.

Lần đầu tiên xuống bếp là vì phụ nữ, đúng là mặt trời mọc phía tây mà, chỉ có bản thân Hàn Linh Hi biết, trong món mì ấy tràn đầy áy náy.

Gọi điện thoại thì di động đối phương ở trạng thái không người bắt máy, có lẽ là qua hai mươi phút, Hàn Linh Hi nghe tiếng động cơ dưới lầu. Cô đi đến bên cửa sổ nhìn xuống lầu, thấy một chiếc xe xa lại sáng đèn đứng đơn độc dưới lầu, bước ra là một hình bóng quen thuộc.

Sau khi Chu Đình Vũ đi ra từ ghế lái phụ cửa xe bên kia cũng mở ra, người này Hàn Linh Hi cũng quen biết, là Khương Tử Doanh.

Hai đứng hai bên xe nói vài câu, Chu Đình Vũ xoay người lên lầu, Khương Tử Doanh ngồi vào xe lái xe đi.

Xem ra mình cả nghĩ quá rồi, không phải tâm trạng Chu Đình Vũ không tốt đi ra ngoài giải sầu, mà là đi "hẹn hò" với Khương Tử Doanh nhỉ.

Lúc Chu Đình Vũ mở cửa nhà thấy Hàn Linh Hi có hơi bất ngờ, "Cậu về rồi?"

"Ừm..." Hàn Linh Hi lên tiếng trả lời, "Cậu đi đâu?"

"Vừa rồi nhận được điện thoại của Tử Doanh, đi ăn tối với cô ấy."

Chu Đình Vũ ngửi được mùi thơm thoang thoảng, "Cậu nấu ăn?"

Hàn Linh Hi phủ nhận ngay lập tức, "Không có."

Chu Đình Vũ thấy kỳ lại nhìn cô một cái, đi vào phòng bếp, bị Hàn Linh Hi chặn lại, "Đã trễ thế này rồi, cậu nên tắm rửa nhanh rồi ngủ đi, còn nữa, những lời nói lúc ở quán nước... Xin lỗi, tôi nói hơi nặng lời."

"Mình biết rồi."

Thành công dời đi sự chú ý của đối phương, Chu Đình Vũ dừng lại, "Tuy rằng nghe được lời như vậy mình thật sự không dễ chịu, nhưng mà bây giờ khi cậu nói như vậy với mình, thì mình bình thường trở lại rồi, vậy... cậu có thể giải thích với mình một chút tại sao lại tức giận không?"

"Khương Tử Doanh kia..."

"Tử Doanh? Có quan hệ với cô ấy?"

"Không, tôi chỉ muốn nói có vẻ hai người quan hệ tốt."

Hàn Linh Hi nghe được xưng hô này trong lòng lại thắt lại, lắc đầu nói dối: "Chỉ là tôi vấp phải tranh chấp với người khác ở tiệc thưởng thức rượu, về tìm cậu gây chuyện thôi, tính xấu của tôi cậu cũng biết rồi đấy."

"Thật?"

"Có gì phải lừa cậu?" Hàn Linh Hi hỏi ngược lại, "Được rồi, không còn sớm, cậu mau đi tắm rồi ngủ đi."

"Vậy... được rồi." Chu Đình Vũ suy nghĩ một lúc không nghiên cứu nữa, tuy rằng cô nghĩ nguyên nhân không chỉ đơn giản như vậy, nhưng thái độ của đối phương rõ ràng không muốn nói, nên lựa chọn tôn trọng.

"Mình đi tắm, cậu không có chuyện gì cũng đi ngủ sớm chút."

"Ừ, biết rồi."

Hàn Linh Hi đứng ở phòng khách đợi Chu Đình Vũ cầm quần áo vào nhà vệ sinh, lại nghe thấy tiếng khóa cửa, lập tức đi vào phòng bếp lấy cái nồi mì cháy khét trút vào túi ni lon đi ra ngoài vứt, lại quay về rửa sạch nồi bỏ vào ngăn tủ.

Làm xong hết, cô lập tức như trái bóng xì hơi xìu xuống, nhào tới sô pha vác bộ đồ của mình lên lưng, giơ hai tay lên vò rối tóc dài.

Hàn Linh Hi à Hàn Linh Hi, mày đúng là điên mà.

***