Hạ Nam Chi không biết mình đã ngồi trên sô pha bao lâu rồi, nhưng lần này cô thực sự bị Kỷ Y Bắc dọa cho một trận.

Chỉ đến khi đôi chân đã lạnh đến đông cứng lại thì Hạ Nam Chi mới đứng dậy thay đồ ngủ, thuận tiện lấy một đôi tất đi vào.

Cô vừa mới ném bộ quần áo ướt vào giỏ đồ thì điện thoại reo lên.

Là Tân Nhiên.

Sắc mặt Hạ Nam Chi trầm xuống, cô cúi người cầm điện thoại trên bàn lên.

“Alo?”

Giọng Tân Nhiên ở đầu dây bên kia có vẻ hơi lo lắng: “Cậu không sao chứ? Tớ vừa biết tin Trần Quan Minh làm cậu bị thương.”

Hạ Nam Chi lắc lắc cổ tay, giọng nói rất yếu ớt: “Cậu biết Trần Quan Minh à.”

“Ừ, anh ta là bạn của Lư Hạo, à đúng rồi, Lư Hạo là vị hôn phu của tớ. Bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Đang ở nhà, tớ không bị thương.”

“A… Cậu xem cậu về nhà cũng không nói với tớ một tiếng, làm tớ lo muốn chết…”

“À đúng rồi.” Hạ Nam Chi ngắt lời nói còn dang dở của cô ấy: “Một chiếc bông tai của tớ không thấy rồi. Có lẽ là bị rơi trên du thuyền. Nếu cậu không bận thì giúp tớ tìm nó nhé.”

“Đôi bông tai ở chỗ tớ này.” Tân Nhiên vô thức nói ra, đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn, đột ngột nói thêm: “Tớ đã tìm thấy nó lúc đang đi tìm cậu, nó rơi trên hành lang.”

“Được, vậy cậu giúp tớ cất đi. Lần sau có thời gian tớ sẽ tìm cậu để lấy.” Giọng điệu của Hạ Nam Chi không chút gợn sóng.

Khi cô bị Trần Quan Minh dùng bình xịt làm choáng váng, lúc đầu ý thức của cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cô biết rằng mình đang bị hắn ta giữ chặt. Lúc hắn ta đang mở cửa phòng, Hạ Nam Chi đã lặng lẽ ném bông tai của cô ra ngoài cửa.

Sau đó, lúc cô và Kỷ Y Bắc đi ra ngoài, cô cũng nhận thấy rằng chiếc bông tai đã bị nhặt rồi.

Người đó đứng ở cửa nhìn trộm nhưng lại không làm gì cả. Nói cách khác, cô ấy đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, kể cả khi Hạ Nam Chi bị hôn mê.

Hạ Nam Chi nhớ rằng khi cô đứng nói chuyện với Trần Quan Minh, Tân Nhiên, người đang ở cách đó không xa, vẫn chưa từng rời khỏi hai người họ.

Sau một vài giây, cô ngáp nhẹ và nói ‘cúp máy đây’ với người phía bên kia điện thoại.

“Chờ một chút!” Tân Nhiên đột ngột hét lên: “Vừa rồi có vài cảnh sát đến, chúng tớ cũng biết có chuyện không hay đã xảy ra. Thực ra, Lư Hạo muốn tớ gọi cho cậu hỏi cậu có thể tha thứ cho Trần Quan Minh không…”

Chúng tớ?

Hạ Nam Chi nheo mắt, ‘chúng tớ’ trong miệng cô ấy là ám chỉ cô ấy và Trần Quan Minh, không phải cô ấy và Hạ Nam Chi.

“Sau đó chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không?” Hạ Nam Chí tiếp lời cô ấy.

“Không, không. Chuyện nhỏ là được rồi. Tớ cũng biết cậu bị oan ức, đều tại tớ gọi cậu đến làm cậu gặp phải chuyện này. Cậu muốn bồi thường như thế nào cứ nói với tớ.”

“Hừ.” Hạ Nam Chi bĩu môi, thấy cô ấy rất có hứng thú nói như vậy rõ ràng là bị tư bản đầu độc.

Suy nghĩ hồi lâu, cô nhẹ nhàng thở dài nói: “Được rồi, tớ sẽ không truy cứu trách nhiệm anh ta vì đã làm hại tớ.”

Nói xong, Hạ Nam Chi không thèm nghe những lời ‘giả tạo’ của cô ấy nữa, đơn giản cúp điện thoại, ném sang một bên.

Chỉ là không nghĩ đến, mới có vài tháng ngắn ngủi vậy mà cô đã bị Tân Nhiên ghẻ lạnh đến mức này.

Tuy nhiên, những gì Tân Nhiên nói vừa rồi nhắc nhở cô rằng cô đã bị Kỷ Y Bắc kích thích nên hoàn toàn quên mất lý do tại sao lúc đầu cô lại gọi Trần Quan Minh lên trên boong tàu.

-Có lẽ Trần Quan Minh có liên quan đến vụ án ở viện phúc lợi, cũng có thể hắn chính là thủ phạm.

Sau khi chỉnh sửa tin nhắn xong, Hạ Nam Chi gửi nó cho Kỷ Y Bắc.

Ở phía bên kia, Kỷ Y Bắc vừa quay trở lại đồn cảnh sát thì nhận được một tin nhắn từ Hạ Nam Chi.

Anh dừng bước chân lại, nhanh chóng nhớ lại cách bố trí của một phòng ngủ mà anh đã thấy khi chạy lên du thuyền để tìm Hạ Nam Chi.

Đồng tử của anh co lại một chút, bố cục căn phòng tương tự như trong video theo trí nhớ của anh.

“Thư Khắc! Lập tức kiểm tra du thuyền do Trần Quan Minh đứng tên và xin lệnh khám xét ngay lập tức!” Anh vừa đi vừa đóng sầm cửa văn phòng.

Đúng lúc này, chiếc ghế quay lưng về phía cửa quay lại, Phó cục đang ngồi trên đó, cau mày quét mắt qua Kỷ Y Bắc: “Trần Quan Minh lại phạm tội gì nữa?”

Kỷ Y Bắc nghiêm khắc: “Anh ta bị nghi ngờ liên quan đến vụ án của viện phúc lợi.”

“Cái gì!?”

Mọi người hoảng hốt.

Thư Khắc thấp giọng chửi một câu, lập tức chạy ra ngoài làm việc.

Vốn dĩ chuyện phú nhị đại ham vui cũng không phải có gì lạ, chỉ là lần này hắn ta dùng súng tấn công cảnh sát, bây giờ lại còn dính vào vụ án lạm dụng tình dụng trẻ em quy mô lớn.

Phó cục trầm giọng nói: “Sao cậu lại biết?”

Kỷ Y Bắc vô thức dừng hành động trên tay anh, nhìn ông ấy thật sâu rồi đáp: “Có người tố cáo.”

“Đúng rồi, Kỷ đội.” Dư Hiểu Dao nói: “Trần Quan Minh bị điện giật, không quá nghiêm trọng nhưng bị chóng mặt một lúc.”

Khóe miệng Kỷ Y Bắc gợi lên một vòng cung khó nhận ra: “Anh ta lúc đó có mưu đồ quấy rối với một cô gái, bị cô gái đó chơi lại, chỉ là phòng vệ thôi, mức độ này còn tiện nghi cho loại cặn bã đấy.”

Phó cục vuốt thẳng áo khoác, cầm chiếc phích nước trên bàn lên, nói một câu câu ‘mau xử lý vụ án’ rồi đứng dậy.

Kỷ Y Bắc nhìn ông ấy bước ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại.

Nghe thấy tiếng gõ cửa kính của Dư Hiểu Dao, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Lão đại, anh đang cười cái gì vậy? Thật là u ám.”

Kỷ Y Bắc đưa ngón tay lên miệng ‘suỵt’ một tiếng, giống dáng vẻ hồi bé gây ra chuyện muốn giấu diếm, sau đó nhớ ra Phó cục đã đi rồi, ở đây chỉ còn anh là lão đại.

Vì vậy anh nhún vai, kể lại ngọn nguồn câu chuyện: “Làm sao có thể là phòng vệ chính đáng được, cô gái đó chính là Hạ Nam Chi, nha đầu chết tiệt không chịu nghe lời, cố tình đẩy người vào nước rồi giật điện người ta.”

Hình cảnh A: công danh thâm sâu… Chị dâu quả là túc trí đa mưu.

Hình cảnh B: tôi đột nhiên cảm thấy no rồi… Tôi phải hủy bữa tối mới đặt đây.

Hình cảnh C: Lần trước lúc chúng tôi bắt được nghi phạm buôn người, tôi tức quá đánh người ngã xuống sau đó còn bị Kỷ đội phạt viết kiểm điểm vài nghìn từ!



Một nhóm người đang bát quái, Kỷ Y Bắc cũng không để ý đến nội dung họ nói, sơ ý bỏ qua một vài từ ngữ mập mờ, thản nhiên nói.

“Tiểu cô nương nhà người ta bị tên cặn bã làm cho hoảng hốt lo sợ, phát tiết một chút còn bắt người viết kiểm điểm sao?”

Quần chúng:…

Mọi người đều cảm thấy tối nay Kỷ đội có chút vui mừng không thể lý giải được.

Một đoàn xe dài đi xuyên qua màn đêm, tiếng còi xe cảnh sát như một vết roi dài từng bước phá tan sự yên tĩnh của thành phố.

Gió đêm bên bờ sông quét qua mặt có chút đau.

Kỷ Y Bắc thổi khí nóng vào lòng bàn tay, nhanh chóng đưa tay lên xoa xoa hai lỗ tai, nói: “Tức tốc chia nhau ra tìm kiếm cho tôi!”

Kỷ Y Bắc dẫn đầu, cả nhóm tiến vào một chiếc du thuyền cập bến sông một cách rất trật tự. 15 phút trước Thư Khắc đã tìm thấy chiếc du thuyền mà Trần Quan Minh đứng tên.

“Kỷ đội! Tìm thấy rồi!”

Đột nhiên một cảnh sát chạy ra ngoài từ một căn phòng, bàn tay đeo găng của anh ta chỉ vào căn phòng phía sau.

Trong căn phòng đó, tất cả các đồ trang trí đều giống hệt như căn phòng trong video!

Nhưng căn phòng ấy sạch sẽ và ngăn nắp đến mức như thể không có ai ở trong đó. Khó có thể tưởng tượng được rằng những điều kinh khủng kia lại xảy ra ở đây.

Tất cả không khí sôi động biến mất.

Trong đêm dài vô tận, vô số những oan khuất chất đống bị quyền lực chôn vùi vào trong đất, vô số những nỗi niềm khó nói bị nghẹn tức trong lồng ngực, vô số bí mật không được thấy ánh sáng bị chôn vùi bắt đầu dần dần hiện lên.

Mặt sông lung linh dưới ánh trăng.

Bên bờ sông đối diện, dưới bóng cây có một chiếc ô tô đang đậu.

Trong xe có hai người ngồi, trời tối đen như mực, chỉ có ánh sáng yếu ớt của vài tàn thuốc, dưới tấm kính không thể nhìn ra bên trong có người.

“Các người yên tâm đi, ngay khi có tin Trần Quan Minh bị điều tra thì tôi đã cho người đi xử lý rồi.”

“Không để lại bằng chứng có liên quan đến chúng ta chứ?”

“Không, chỉ để tên ngu xuẩn Trần Quan Minh kia thôi. Để một mình cậu ta chịu tội thay chúng ta cũng được coi là chính đáng.”

“Nhưng làm thế nào mà cảnh sát phát hiện ra chuyện này? Đã điều tra đến chỗ của du thuyền rồi!”

“Tôi làm sao biết được!” Một người tức giận nói: “Nhưng thằng nhóc kia chẳng khác gì một tên kiến thức nông cạn, luôn sợ rằng người khác không biết cha nó có tiền. Cho nên nó đi rồi cũng tốt, tránh cho chúng ta bị lôi vào.”

“Tên ngu đấy sẽ không lôi chúng ta ra chứ?”

Người đàn ông ngồi trên ghế lái cười khinh bỉ: “Ông đừng có lo bò trắng răng, tôi đã giải quyết thỏa đáng rồi. Lại nói, đám cảnh sát ngu ngốc đó điều tra đứa trẻ chúng ta chưa chơi qua.”

Đêm dài đằng đẵng.

Nghi ngờ chồng chất.

—–

Sáng sớm hôm sau, Hạ Nam Chi – người vừa hoàn thành vai diễn của mình, thức dậy một cách tự nhiên trước khi đồng hồ báo thức reo, hơn nữa sau khi tỉnh dậy còn không thấy buồn ngủ.

Đây là một điều mới mẻ đối với Hạ Nam Chi. cô thường xuyên ngủ rất nông, chất lượng giấc ngủ còn không tốt nên thời gian ngủ thường rất dài, đóng phim lại rất tốn sức nên cô nghĩ mình phải ngủ một giấc đến chiều mới có thể tỉnh lại.

Không ngờ rằng, Hạ Nam Chi lại đổ lỗi cho hành động đột ngột ‘động chân động tay’ của Kỷ Y Bắc ngày hôm qua.

Cô nằm trên giường hơn mười phút, không hiểu tại sao hôm qua Kỷ Y Bắc đột nhiên lên cơn động kinh.

Cuối cùng cô duỗi tay lấy điện thoại gọi cho Thân Viễn.

“A Viễn, trước đây anh có nói với tôi về một vị bác sĩ tâm lý, còn thông tin liên lạc không?”

Thân Viễn – người vẫn còn đang trong mộng sáng tinh mơ bị người ta đánh cho tỉnh ngủ: “Sao thế? Ác mộng của em gần đây lại nghiêm trọng hơn rồi?”

Thân Viễn biết rằng Hạ Nam Chi thường xuyên gặp ác mộng về hỏa hoạn, nhưng dù hỏi thế nào thì cô cũng không nói lý do.

Mà công ty rất coi trọng người mới tiền năng như cô nên đã đặc biệt tìm cho cô một bác sĩ tâm lý, chỉ là đã bị cô từ chối.

Hạ Nam Chi thản nhiên dùng dây buộc tóc buộc lại phần tóc rối: “Không có, gần đây em không gặp nhiều ác mộng nữa.”

“Thật sự?”

“Giả đấy.” Hạ Nam Chi dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Em chỉ muốn xem nó có tác dụng hay không, vạn nhất đã khỏi rồi đấy.”

Vạn nhất có thể mang cô thoát khỏi cái bóng của trận hỏa hoạn đó?

Vạn nhất cô có thể gạt bỏ mây mù, nghiêm túc theo đuổi Kỷ Y Bắc?

Vạn nhất… Cô thực sự có thể ở bên cạnh Kỷ Y Bắc?

Loại chuyện này không nên đào sâu thêm, rất dễ bị chìm đắm trong đó. Hạ Nam Chi thẳng thừng cắt đứt suy nghĩ ban đầu của mình, nghe Thẩm Nguyên ở đầu bên kia điện thoại đang hồ hởi phấn khích.

“Chỉ cần em kiên trì tất nhiên là có tác dụng rồi! Để anh cho em Wechat của cô ấy!”

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Nam Chi kết bạn với nhà tâm lý học và được đồng ý trong vòng vài phút.

Còn chưa đợi đợi cô đánh chữ xong thì bên kia đã gửi qua một tin nhắn.

[Hạ Nam Chi người đại diện của cô đã đề cập với tôi về tình huống cơ bản của cô rồi. Việc lặp lại cùng một cơn ác mộng có liên quan mật thiết đến tiềm thức trong não. Điều này hoàn toàn có thể điều trị được.]

Hạ Nam Chi đọc lướt qua, sau đó hẹn thời gian gặp mặt với cô ấy.