Khi xe chạy vào trong tiểu khu, bên cạnh nhà có một con sông nhỏ, nước sông trong vắt, những cây liễu bên sông bắt đầu rụng lá. Vào một ngày mây mù mưa phùn như thế này không ngờ bóng liễu vẫn có thể phản chiếu trên mặt hồ, tựa như bầu trời và mặt đất đan xen đến chặt chẽ.

Một đoạn đường này Hạ Nam Chi đều nơm nớp lo sợ.

Sau khi trưởng thành cô rất hiếm khi sợ hãi một điều gì đó, mà lần này lại chính là một trong những điều hiếm khi đó.

Ngay khi cửa xe của Kỷ Y Bắc đóng lại thì Trần Khê đã nghe thấy và đi ra mở cửa.

“Nào, Nam Nam mau vào đi, chúng ta chỉ đợi hai đứa đấy.” Trần Khê nhiệt tình chào hỏi.

Hạ Nam Chi chạy vài bước vào nhà, ngoan ngoãn nói: “Con kết thúc quay phim có chút muộn, anh trai còn phải đợi một lúc.”

“Sao trước đấy dì có nghe anh trai con nói con đã quay xong hết rồi?”

“À, hôm nay mới thêm vào một cảnh ạ.”

“Quay phim rất mệt đúng không, ta nhìn con lại gầy đi một vòng rồi. Đừng có nghĩ muốn giảm béo nữa, còn giảm nữa sẽ không đẹp đâu. Ta nghĩ béo một chút mới tốt.”

Kỷ Y Bắc đóng của xe lại, nhìn hai người một trước một sau, cô nói một câu tôi đáp lại một câu ở đằng trước, đồng nhất không thèm nhìn anh một cái.

Anh chẹp chẹp miệng, cảm thấy diễn xuất của Hạ Nam Chi đúng là trời sinh, lần này hai người đúng thật là chỉ trở thành anh em đơn thuần.

Kỷ Y Bắc đang thay dép ở hành lang, đang định bước vào thì một đám lông tơ màu xám ló ra làm cho giật mình.

“Mẹ kiếp!”

Kỷ Y Bắc mạnh mẽ lùi về sau mấy bước.

“Anh trai, cẩn thận một chút.”

Hạ Nam Chi cũng không nhìn anh một cái, mặt không đổi sắc, khẽ vòng tay qua eo anh vài giây rồi buông ra, giống như người không có việc gì đi thẳng vào bếp giúp Trần Khê nấu ăn.

“…”

Lông mày Kỷ Y Bắc nhảy dựng lên, nhìn cái cục màu xám kia hoá ra là một con thỏ tai cụp, bụng tròn vo quét xuống sàn, lúc này đang đứng thẳng lên bằng hai chân nhìn anh.

“Cha, hai người nuôi thỏ từ lúc nào vậy?” Kỷ Y Bắc nhấc hai tai của con thỏ lên rồi ngồi đối diện với Kỷ Triết.

Kỷ Triết đang ngồi khoanh chân đọc báo, liếc nhìn con thỏ đang nhảy trên bàn nói: “Cháu trai của con tham gia một lớp luyện toán Olympic nào đó, gửi ở nhà chúng ta nhờ chăm sóc.”

Cháu trai đó là con của chị họ Kỷ Y Bắc, năm nay mới 10 tuổi, mập mập giống như con thỏ này.

Kỷ Y Bắc vươn ngón tay gãi gãi cằm con thỏ, sau đó cười nói: “Cũng khá dễ thương.”

Con thỏ này cũng không sợ người, còn thích rúc trong lòng người ta, còn thật là giống tên tiểu mập mạp kia.

Kỷ Triết xua tay: “Vậy con mang về nhà nuôi đi. Đợi cháu trai của con quay lại sẽ bảo nó đến đón.”

“…”

Kỷ Y Bắc vuốt vuốt lông thỏ: “Cha lười tự mình nuôi đúng không?”

Trên bàn ăn.

Kỷ Triết theo thói quen hỏi thăm tình hình những vụ án gần đây, mặc dù ông đã nghỉ hưu nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.

“Đúng rồi.” Trần Khê chuyển chủ đề, nhìn Hạ Nam Chi nói: “Sáng nay ta đi mua thức ăn có một chủ quầy hàng hỏi Hạ Nam Chi có phải con của ta không.”

Hạ Nam Chi cười nhạt: “Sau đó thì sao ạ?”

“Ta còn nghĩ hóa ra Nam Nam của chúng ta đã nổi tiếng đến như vậy rồi. Con đoán xem bà ấy nói gì. Bà ấy nói con thích một chàng trai trên mạng, chuyện này còn đang rất hot nữa.”

Hạ Nam Chi: “…”

Kỷ Y Bắc vui sướng khi thấy người gặp họa, nhịn không được mà cười ra tiếng: “Tiểu nha đầu mặt dày này còn sống chết theo đuổi người ta đấy.”

Trần Khê lập tức có tinh thần: “Vậy chuyện này là thật sao? Ta còn tưởng là scandal gì đó. Vậy Nam Nam theo đuổi được người ta chưa?”

Hạ Nam Chi liếc Kỷ Y Bắc một cái, anh còn ra vẻ sự việc sau đó chả liên quan gì đến mình, sắc mặt thảnh thơi mà ăn một miếng thịt.

Hạ Nam Chi nghiến răng: “Chưa ạ.”

“À, vậy chắc người kia có vấn đề về mắt rồi. Hạ Nam Chi nhà chúng ta xinh đẹp như thế này mà còn kén chọn. Ta nghĩ rằng chàng trai này cũng không đáng tin cậy. Nói không chừng trong lòng sớm đã vui sướng rồi mà ngoài mặt lại như thế, đúng là đạo đức giả!”

Kỷ Y Bắc: ….

Hạ Nam Chi cười một tiếng, hai mắt cong lên: “Đúng ạ. Con cũng nghĩ như vậy.”

(Mẹ chồng và con dâu chưa nhận nhau mà đã đồng tâm hiệp lực thế này đây:))) Thấy cũng tội anh nhà mà thôi cũng kệ:v)

Trần Khê lại chuyển chủ đề của cuộc nói chuyện, gõ đôi đũa vào thành bát của Kye Y Bắc nói: “Còn con thì sao? Vẫn chưa có bạn gái à? Em gái con còn có mục tiêu rồi đấy.”

“Ai nói con chưa có.” Kỷ Y Bắc cười nhạo một tiếng.

Lời vừa nói xong, cẳng chân dưới bàn Kỷ Y Bắc bị đá một cái. Anh mặt không đổi sắc, nhanh chóng kẹp lấy cái chân đó và giữ chặt nó vào giữa hai chân của mình.

Hạ Nam Chi lặng lẽ lấy ngón tay chọc anh.

“Con có bạn gái rồi sao?!” Trần Khê mở to mắt, Kỷ Triết đang ăn dở cũng phải ngẩng đầu lên nhìn.

Kỷ Y Bắc thờ ơ với phản ứng của Hạ Nam Chi, lười biếng trả lời: “Với khuôn mặt này của con trai mẹ mà mẹ còn nghi ngờ con không tìm được bạn gái à?”

“Xinh đẹp không?”

Kỷ Y Bắc nâng cằm lên, ánh mắt chậm rãi lướt qua trên mặt Hạ Nam Chi hai lần: “Cũng được ạ.”

“Có ảnh không cho ta xem xem. là người ở đâu, cùng chỗ làm với con hay là làm công việc khác? Hôm nào đưa con nhà người ta về đây ăn một bữa cơm đi?”

“Mẹ đang điều tra hộ khẩu à.” Kỷ Y Bắc gãi trán, đau đầu nói: “Qua một thời gian nữa con dẫn về cho mẹ xem.”

Hạ Nam Chi: …

Cô cảm thấy mặt mình sắp bốc cháy đến nơi rồi, tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.

“Haiz, cái này có gì phải xấu hổ chứ! Y Bắc, con phải đối xử với người ta tốt một chút, biết không hả?”

“Chuyện này còn có thể làm không tốt sao.” Kỷ Y Bắc liếc người ngồi bên cạnh, nhưng mà người ta căn bản không thèm nhìn anh, còn đang cúi đầu tỏ vẻ an phận ăn cơm.

—–

Một bữa cơm kết thúc không có nguy hiểm gì.

Hạ Nam Chi phát hiện ra cái tên Kỷ Y Bắc này trước kia bất kể cô trêu chọc như thế nào cũng đều bày ra bộ dạng chính nhân quân tử, vậy mà sau khi ở bên nhau liền trở mặt thành một tên bỉ ổi đến đáng sợ.

Trần Khê cho bát đũa vào máy rửa bát.

Phòng khách chỉ còn lại hai người Hạ Nam Chi và Kỷ Y Bắc.

Hạ Nam Chi đưa tay ra giật lấy miếng cam anh vừa bóc xong, trực tiếp nhét vào miệng, lại không nhịn được nhìn Kỷ Y Bắc một cái: “Anh trai, không phải anh từ sớm đã thích em rồi đấy chứ?”

Kỷ Y Bắc cười nhạo: “Anh thích dáng vẻ tự tin không có não này của em đấy.”

“…”

Kỷ Y Bắc đứng dậy, vừa vặn đưa bản thân Hạ Nam Chi vào góc chết, giơ tay lên xoa xoa miệng cô.

Hạ Nam Chi còn chưa kịp lên tiếng thì Kỷ Y Bắc đã rời đi. Anh vỗ nhẹ lên đầu cô nói: “Anh đi tìm cha anh một chút.”

Vừa ăn xong là Kỷ Triết đã đi vào phòng sách.

Lúc Kỷ Y Bắc bước vào thì trước mặt ông đang để một quyển sách rất dày, tay còn cầm một ly trà.

“Cha.”

“Sao thế, có việc gì?”

“Đúng là có một việc.” Kỷ Y Bắc kéo ghế ngồi xuống: “Lúc con còn học ở trường cảnh sát có một người bạn tên là Chu Đông Hâm, cha còn nhớ không? Khu vực quản lý của đội bọn họ có vẻ không được sạch sẽ lắm.”

Kỷ Triết sửng sốt, đóng quyển sách trước mặt lại: “Tìm được nội gián chưa?”

Kỷ Y Bắc lắc đầu nói tiếp: “Ngoài ra một số vụ án trong tay con dạo gần đây cũng rất kỳ lạ.”

Ví dụ như trang web kỳ quái trong vụ án của Lý Duy ở hồ chứa nước.

Ví dụ như lúc khám xét chiếc du thuyền kia, chứng cứ quá ngăn nắp và sạch sẽ.

Ví dụ như sự thay đổi thái độ của Trần Quan Minh và bố mẹ hắn ta, tại sao lại không nhắc đến tên đồng phạm đáng nhẽ phải tồn tại kia.

Kỷ Y Bắc liệt kê từng nghi vấn một và mô tả chúng cho Kỷ Triết, sau đó đi ra nhìn Hạ Nam Chi vẫn ngồi dưới phòng khác rồi đóng cửa phòng sách lại.

“Ngoài ra, Phó cục còn nói với con sau khi chú Hạ mất, hung thủ còn đi dò hỏi tung tích của Hạ Nam Chi à?”

Đợi anh nói xong thì sắc mặt Kỷ Triết đã trầm xuống rồi.

“Con cho rằng có người mật báo cho Trần Quân, phát tín hiệu như kiểu ‘chỉ có im lặng mới có thể bảo toàn mạng sống’ à?”

“Vâng. Hơn nữa Trần Quân trước sau chưa từng rời khỏi sở cảnh sát, điện thoại cũng không nhận được bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào. Cha, con hoài nghi đội của chúng ta cũng không còn sạch sẽ nữa.”

“… Vậy còn Trần Quan Minh? Ngay từ đầu hắn ta đã thừa nhận mình là người duy nhất liên quan đến vụ án này sao?”

“Lúc con ở bệnh viện nói với hắn ta rằng ở hiện trường chỉ thu thập được dấu vân tay của hắn ta thì hắn ta còn hết sức kinh ngạc. Nhưng mà ở bệnh viện cũng nhiều tai mắt, cho dù có người canh gác thì muốn mật báo tin tức cho hắn ta cũng không phải điều không thể.”

“Y Bắc.” Kỷ Triết chống cằm suy nghĩ: “Việc này rất kỳ lạ. Nếu nói sở cảnh sát của con không sạch sẽ thì cái băng nhóm tội phạm kia cũng không hoàn toàn bẩn.”

Kỷ Y Bắc sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại ý của Kỷ Triết.

Quả thực anh cũng nghi ngờ điểm này.

Nếu trong sở cảnh sát thực sự có nội gián mật báo cho bên kia biết thì việc này hẳn không nên bại lộ ra nhiều điểm đáng ngờ như vậy. Huống chi nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì bên kia hẳn là một băng nhóm tội phạm quy mô lớn, theo lý thuyết thì không nên bất cẩn như vậy.

Nhưng với bằng chứng trên du thuyền cùng với phản ứng của Trần Quân Minh và bố mẹ hắn ta thì rõ ràng muốn nói rằng trong sở cảnh sát có vấn đề.

Kỷ Triết: “Côn trùng trăm chân chết cũng không ngã. Con không cần quá vội, cứ từ từ. Nếu bọn họ thực sự có nội gián thì biết đâu sẽ có cơ hội cho bọn con diệt trừ. Một băng nhóm tội phạm như thế nếu không tự giết tự diệt từ bên trong thì rất khó để thất bại thảm hại!”

—–

Khi Kỷ Y Bắc đi ra khỏi phòng sách thì đúng lúc bắt gặp Hạ Nam Chi đang cầm đĩa hoa quả đi lên tầng.

“Anh sao thế? Hạ Nam Chi sửng sốt khi nhìn thấy biểu cảm của anh.

“Không sao, vụ án có chút khó khăn.”

“Không phải gần đây có thời gian rảnh sao?”

“Vụ án được giải quyết rồi, nhưng vẫn còn vài điểm nghi vấn.” Kỷ Y Bắc một bên nói một bên cầm đĩa hoa quả trên cô đi vào phòng.

Mãi cho đến khi sau lưng vang lên tiếng đóng cửa thì Hạ Nam Chi mới nhận ra cô đã bất giác đi theo Kỷ Y Bắc vào phòng của anh rồi.

Phòng của hai người cũng chỉ được ngăn cách bởi một bức tường.

Chỉ là trước kia Kỷ Y Bắc cũng cần nhìn thấy cô, Hạ Nam Chi cũng cố ý giữ khoảng cách với anh cho nên ngoại trừ việc thỉnh thoảng nói chuyện với nhau hoặc lấy đồ gì đó thì hai người hiếm khi ở trong cùng một phòng.

Càng đừng nói là như bây giờ, còn khóa cửa.

Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng nóng lên.

“Trước đây Kỷ đội cũng lừa cô gái nhỏ khác như thế này sao?” Hạ Nam Chi nhướng mắt.

“Không có.” Kỷ Y Bắc thản nhiên đặt đãi trái cây lên trên bàn rồi ôm Hạ Nam Chi vào lòng.

Hạ Nam Chi hô hấp ngưng lại, cơ thể cũng không kiềm được mà cứng lại.

“Để anh hôn một cái.” Anh đưa tay vuốt tóc Hạ Nam Chi ra sau tai, đồng thời cúi người xuống.

Hơi thở ấm áp phả vào má cô, lòng bàn tay thô ráp ôm lấy khuôn mặt cô, Hạ Nam Chi định thần lại rồi khẽ ngẩng đầu lên.

Tiếng TV ở tầng dưới truyền đến qua tấm cửa, còn có thể nghe thấy giọng của Trần Khê đang gọi Kỷ Triết.

Kỷ Y Bắc đè cô lên cửa sổ, cửa sổ hé ra một khe nhỏ, gió đêm phả vào người cô se lạnh, ánh đèn ngoài cửa sổ mờ ảo.

“Anh trai…”

Thắt lưng Hạ Nam Chi bị ép vào mép cửa sổ làm cô đau đớn không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, một đôi cánh tay trắng nõn và gầy yếu ẩn ngực anh, nhưng lại không hề có chút sức lực nào.

Vốn dĩ Kỷ Y Bắc chỉ định nhẹ nhàng liếm môi cô, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng kêu nhẹ nhàng của cô, hơi thở của anh lập tức trở nên nặng nề.

Ngón tay anh khẽ bấu chặt cằm cô, Hạ Nam Chi phải ngẩng đầu mở miệng ra, ngay lập tức hàm răng bị đầu lưỡi của anh quét qua.

Môi cô bị anh gặm cắn, nơi nào bị tay anh chạm qua đều trở nên bỏng rát.

Hạ Nam Chi cảm thấy bản thân mình sắp điên rồi.

Ngực trái từ trước đến nay chưa từng đập dữ dội như thế này, thình thịch, thình thịch.

Sau trận hỏa hoạn kia, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sức mạnh của sinh mệnh.

Hóa ra là như thế này.

Hai chân của Hạ Nam Chi bởi vì nụ hôn của anh mà mềm nhũn, vì vậy cô phải vòng tay qua cổ của Kỷ Y Bắc, làm cho thân thể hai người càng thêm thân mật.

Rèm cửa sổ bị gió thổi bay.

Kỷ Y Bắc cuối cùng cũng buông môi cô ra nhưng vẫn dùng ngón tay xoa xoa má cô.

Đáy mắt Hạ Nam Chi ấm áp nhiễm hồng, hổn hển thở, mất một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại liền trừng mắt nhìn anh: “Kỷ đội, em thực sự cho rằng anh đã sùng bái em từ rất lâu rồi đấy.”

Cô gái nhỏ hai mắt trong veo, ngẩng đầu nhìn anh, hai tay ôm cổ anh còn đùa giỡn mà xoa lưng anh.

Kỷ Y Bắc trìu mến xoa xoa mái tóc cô, chế nhạo: “Không phải, là anh đã nhịn em từ lâu rồi.”

Hạ Nam Chi cười tủm tỉm nghiêng người về phía trước: “Ai bắt anh nhịn đâu.”

“Ở đây sao?” Kỷ Y Bắc nhướng mày với vẻ mặt giễu cợt.

Phía sau anh vang lên giọng nói của Trần Khê và Kỷ Triết.

“…”

Hạ Nam Chi ngượng ngùng buông tay đang ôm anh ra, vẻ nịnh nọt nói: “Anh trai.”

Thần kinh Kỷ Y Bắc lại căng ra, Hạ Nam Chi gọi một tiếng ‘anh trai’ thân mật như thế này quả thực là một liều xuân dược hiệu quả nhất.

Hạ Nam Chi kịp thời cách xa anh, thay đổi chủ đề: “Hỏi anh một câu. Kỷ đội, tại sao đột nhiên anh lại tỏ tình với em?”

“Ừ… Nghe này, chuyện này anh vốn không định nói với em, nhưng em phải có tính cảnh giác.” Kỷ Y Bắc đột nhiên trở nên nghiêm túc, giơ tay kéo cô vào lòng.

“Lúc đầu anh cho rằng nếu em ở bên anh thì sẽ phải chịu ủy khuất. Dù sao thì một khi có vụ án anh sẽ bận tối mày tối mặt, lại còn có thể có nguy hiểm. Nhưng sau này anh lại biết được tình hình…”

Kỷ Y Bắc kể lại những gì Phó cục đã nói với anh cho Hạ Nam Chi.

Hạ Nam Chi đột nhiên rút bàn tay đang bị anh cầm ra: “Chỉ vì điều này mà anh mới tỏ tình với em sao?”

Cô cau mày.

Chỉ vì sợ cô sẽ gặp phải nguy hiểm sao?

Cho nên ở bên cạnh mới có thể dễ dàng bảo vệ cô hơn?

“…”

Kỷ Y Bắc bất đắc dĩ phát hiện ra trọng tâm của cô không ở chỗ ‘có thể có nguy hiểm’: “Nghĩ lung tung gì thế. Ở trong mắt em anh là người không vu lợi như thế sao? Chỉ vì để bảo vệ một người mà bán thân à?”

Hạ Nam Chi cười ra tiếng.

Đêm hôm đó, Hạ Nam Chi nhận ra rằng có thể chính bản thân cô mới là mục tiêu của hung thủ, tim đập nhanh và loạn nhịp, cô từ từ chìm vào giấc ngủ ngon nhất kể từ lúc đi thôi miên đến giờ.