Mọi người có mặt tại hiện trường đều sững sờ khi nghe Hạ Nam Chi nói xong.

Đợi đến khi lên xe Dư Hiểu Dao mới nghiêng người hỏi: “Tôn Kiểm, Hạ Nam Chi là con gái của đội trưởng Hạ Anh Lâm đúng không?”

“Ô, hóa ra mấy người không biết sao?”

Trong số những người này thì Tôn Kiểm là người nhiều tuổi nhất, cũng có thâm niên lâu năm nhất ở đây. Anh ta cũng là… người duy nhất từng làm việc với Hạ đội.

Mà Hạ Anh Lâm ở trong tai của những đứa trẻ như bọn họ chính là một đại danh. Khi còn học ở trường cảnh sát, giáo viên của bọn họ thường xuyên nhắc đến Hạ Anh Lâm.

Khi Hạ Anh Lâm còn là đội trưởng, rất nhiều vụ án chưa được giải quyết đều đã được ông giải quyết ổn thỏa. Trong quá trình học thầy cô thường xuyên lấy ông ra để làm gương cho bọn họ. Lúc đó còn có rất nhiều người trẻ tuổi đều coi Hạ đội là hình mẫu của họ.

Chỉ có điều đáng tiếc nhất là Hạ đội lại chết trẻ. Trong quá trình phá án, ông bị kẻ sát nhân trả thù, vùi thây trong biển lửa, chỉ để lại một đứa con gái duy nhất.

Hầu như tất cả mọi người trong thế hệ cảnh sát trẻ thời nay ở Cảnh Thành đều biết đến sự việc này.

Mọi người đều biết rằng Hạ Anh Lâm đã bị thiêu cháy trong vụ hỏa hoạn, làm sao mà bây giờ lại phát hiện ra một bộ xương trắng cũng có vết đạn bắn ở xương đùi được?

Ngoài ra còn có thiếu mất một cánh tay trái.

“Tôn Kiểm, bộ xương trắng đó… thực sự có khả năng là Hạ đội sao?”

Tôn Kiểm ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu lại xua tay. Anh ta cũng rất không muốn tin vào suy đoán này, nhưng anh vẫn còn nhớ lúc anh còn là cảnh sát tập sự thuộc đội của Hạ đội.

Hạ đội quả thực bị thương trong một cuộc truy bắt một tên buôn bán vũ khí, đùi của ông bị hắn ta bắn hai phát đạn liên tiếp, cũng tương đương với việc gãy xương đùi.

Chỉ là nếu sự thật đúng là như thế này, vậy thì cái xác trong vụ hỏa hoạn kia là ai?

Tôn Kiểm dừng lại một lúc rồi nói: “Trong trận hỏa hoạn đó chúng tôi đã tìm thấy thi thể của Hạ đội, mặc đồng phục cảnh sát bị cháy. Lúc đó cảnh sát vẫn bắt buộc phải đeo thẻ ngành trên cổ. Trên người Hạ đội… trên người cái xác đó cũng đeo thẻ ngành, vỏ bọc bên ngoài đã bị cháy đen nhưng bên trong xác thực là bức ảnh của Hạ đội.

Dư Hiểu Dao cau mày: “Thi thể đó chưa khám nghiệm tử thi sao?”

“Khám rồi, nhưng lúc đó căn bản là không ai nghi ngờ về danh tính của thi thể nên không xét nghiệm DNA, chỉ khám nghiệm thương tích, phán đoán nguyên nhân tử vong là do chết cháy. Hơn nữa lúc đó con gái của Hạ đội còn quá nhỏ, hai mắt sưng húp lên vì khóc, cả nhà qua một đêm chỉ còn lại một mình đứa trẻ, cho nên mọi người đều giúp đỡ để tổ chức tang lễ cho ông ấy càng sớm càng tốt.”

Dư Hiểu Dao quay đầu lại nhìn xe của Kỷ đội đang chạy theo phía sau.

Kỷ Y Bắc vốn dĩ lo sợ cảm xúc của Hạ Nam Chi sẽ mất kiểm soát, nhưng lúc này cô lại bình tĩnh đến lạ thường.

Ngoại trừ làn da kém sắc và lòng bàn tay lạnh băng ra thì thậm chí hốc mắt cô cũng không đỏ, đôi mắt dường như cứng ngắc, vô thần, chết lặng, không động đậy.

“Hạ Nam Chi?”

Kỷ Y Bắc không yên tâm gọi cô một tiếng.

Hạ Nam Chi cũng không trả lời anh, chỉ là ánh mắt cô hơi động, nhìn sang Kỷ Y Bắc như một phản ứng bình thường.

“Cũng không nhất định là chú.”

Hạ Nam Chi nhắm mắt lại, ngực cô không ngừng phập phồng: “Cơn ác mộng của em thay đổi rồi…”

“Trong giấc mơ cha em không ở nhà. Em, em vốn dĩ cho rằng chỉ là do mẹ không tìm thấy ông ấy. Bây giờ nghĩ lại thì sự việc căn bản không phải là như vậy. Ông ấy không ở nhà, cũng không ở trong tiểu khu.”

Kỷ Y Bắc ngay lập tức tắc nghẽn: “Em nhớ lại chuyện lúc đó rồi sao?”

Hạ Nam Chi khó khăn lắc đầu: “Chỉ là mơ thôi. Sau khi thôi miên ở phòng khám em mới nhớ ra… Đã quá lâu rồi, em không còn nhớ rõ nữa.”

Không nhớ ra tối hôm đó rốt cuộc cha đã đi đâu.

Cũng không nhớ tại sao lúc đó trước khi ra ngoài cha lại không nói tiếng nào.

Thậm chí mẹ cô còn tưởng rằng ông vẫn ở trong nhà, còn chạy vào đám cháy để tìm ông.

Việc đã đến nước này, ngay cả một lời an ủi để xoa dịu cô Kỷ Y Bắc cũng không thể nghĩ ra được, chỉ đành vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô.

—–

Đó là một ngày nhiều mây, những đám mây dày đặc bao phủ bầu trời, cả thành phố chìm trong những đám mây đen, một mảnh đục ngầu.

Tờ mờ sáng hôm đó, nội dung của tờ giấy cuối cùng cũng được khôi phục.

Đó là ba tấm vé của rạp chiếu phim vào ngày 9 tháng 2 năm 2006, là một bộ phim của Hollywood rất nổi tiếng vào thời điểm đó.

Sau khi thi thể phân hủy chỉ còn xương thì quá trình xét nghiệm DNA sẽ bị chậm lại rất nhiều. Tôn Kiểm vẫn rất bận rộn trong phòng khám nghiệm.

Sự bình tĩnh của Hạ Nam Chi gần như hoàn toàn sụp đổ vào thời khắc nhìn thấy tấm vé.

Cô run rẩy mở hai bàn tay ra, nhìn chằm chằm vào tấm vé xem phim: “Có thể… cho tôi xem được không?”

Trợ lý pháp y nhanh chóng liếc nhìn Kỷ Y Bắc, sau khi nhận được ánh mắt đồng ý của anh liền đặt chiếc vé vào lòng bàn tay cô.

Hạ Nam Chi chầm chậm mà cẩn thận rút tay về, nắm chặt tấm vé trong tay. Một giọt nước mắt trực tiếp rơi xuống cổ tay cô, sắc mặt cô xám xịt như tro tàn.

“Là bố em.. là…”

Chỉ nói một câu mà Hạ Nam Chi dường như đã tiêu hết khí lực, há miệng không nói nên lời nữa.

Sau bao nhiêu năm hai cha con mới gặp lại nhau, lại là cảnh tượng như thế này.

Móng tay cô gần như ghim vào da thịt, hằn lên một vết đỏ tím.

“Hạ Nam Chi.”

Kỷ Y Bắc bẻ ngón tay cô ra: “Buông ra.”

Hạ Nam Chi dường như không nghe thấy lời anh nói, môi mím thành một đường thẳng, dường như sắp ri máu.

Cô thậm chí còn nghĩ rằng thà là chết trong trận hỏa hoạn còn hơn, nhưng tại sao lại để cô phát hiện ra ông một mình lạnh lẽo nằm dưới cái cống hôi hám bẩn thỉu, từ từ bị phân hủy, cuối cùng biến thành một bộ xương trắng.

Còn bị thiếu một cánh tay.

Là bị người ta cắt đi sao?

Lúc đó ông phải tuyệt vọng đến mức nào?

“Buông ra.” Giọng nói trầm thấp của Kỷ Y Bắc lại vang lên bên tai cô.

Sức mạnh trên tay Hạ Nam Chi đột nhiên biến mất, tay cô khẽ run lên, tấm vé liền rơi xuống đất.

“Em còn nhớ, lúc đó em đã quấn lấy bố em.. đòi đi xem bộ phim này. Ông nói ông rất bận, để mẹ đưa em đi. Hóa ra là ông đã sớm mua vé rồi…”

Kỷ y Bắc nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh một cái. Anh còn chưa kịp nói gì thì của phòng khám nghiệm mở ra, Tôn Kiểm thò đầu ra nói.

“Kỷ đội, có kết quả khám nghiệm rồi.”

Hạ Nam Chi đã cạn kiệt sức lực, hai mắt xám xịt, tim đập thình thịch, thậm chí có thể nghe thấy cả máu đang chảy trong người.

Bóng đèn trên đầu đã nhiều năm không được sửa chữa lung lay.

Kỷ Y Bắc và Tôn Kiểm trao đổi ánh mắt.

“Em đến phòng nghỉ đợi anh trước đi. Có anh ở đây.” Trước khi cô gập hoặc lắc đầu thì Kỷ Y Bắc đã ra hiệu cho Dư Hiểu Dao: “Cô đưa cô ấy đi trước đi.”

Nỗi sợ hãi trong đáy lòng Hạ Nam Chi lập tức như đồ uống có ga không ngừng sủi bọt lấp đầy trái tim cô.

Cô ngước nhìn Kỷ Y Bắc một chút rồi ngoan ngoãn đi theo Dư Hiểu Dao.

Kỷ Y Bắc bước vào phòng khám nghiệm: “Thế nào, đã xác minh được danh tính chưa?”

“Là Hạ đội, không sai.”

Kỷ Y Bắc cau mày, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại: “Còn manh mối gì khác không?”

“Tôi đã xem kỹ phần xương cánh tay bị mất. Bề mặt cắt rất sắc, gần như bị cắt sau một nhát chém.” Tôn Kiểm một bên nói một bên cầm lấy xương cánh tay biểu đạt.

Thư Khắc hỏi: “Phân xác sao?”

Kỷ Y Bắc lạnh lùng nói: “Không phải. Cậu xem phần mặt cắt này. Mặc dù hoàn chỉnh và nhẵn nhụi nhưng có một phần rõ ràng không bằng phẳng. Vì vậy, khi kẻ giết người chặt tay của Hạ đội thì Hạ đội đã phải chống trả quyết liệt trước khi bị chặt mất cánh tay.”

Tôn Kiểm gật đầu, đồng ý với nhận định này của anh.

“Ngoài ra còn có những vết thương khác không?”

Tôn Kiểm trả lời: “Không có. Ngoại trừ vết thương do súng bắn ở trên đùi thì không có vết thương khác. Nói chung, nếu hung khí là súng hẳn là sẽ ở trên xương lưu lại dấu vết. Lại thêm manh mối ở xương cánh tay, hung khí chắc không phải là súng, có thể là… dao?”

Sắc mặt Kỷ Y Bắc trầm xuống.

Năm đó Hạ Anh Lâm có thể làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự thì thể lực hẳn là rất cường tráng, có thể đánh đấm mang vác, sao có thể bị người khác cắt cụt một cánh tay được?

Những loại dao phổ thông tất nhiên không thể làm được, những người bình thường cũng không thể làm được.

Nếu không người đó nhất định là một tên sát nhân đã trải qua huấn luyện đặc biệt, hoặc là một người có quan hệ thân thiết với Hạ Anh Lâm thì mới có thể giết Hạ đội trong lúc ông thả lỏng cảnh giác.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Kỷ Y Bắc cũng tin rằng kẻ sát nhân sẽ không thể toàn vẹn mà rút lui.

Thư Khắc: “Nhưng tại sao hung thủ lại muốn mang đoạn xương bị cắt kia đi? Nếu tất cả cùng bị ném vào trong đường cống thì chúng ta cũng không phát hiện ra được điểm này.”

Chẳng nhẽ kẻ sát nhân thực sự có người đằng sau sai khiến, yêu cầu mang về một cánh tay?

Hay là nói kẻ sát nhân có cảm tình đặc biệt với Hạ Anh Lâm nên hắn ta mới mang cánh tay bị chặt đứt đi?

Rất nhiều khả năng hiện lên trong đầu Kỷ Y Bắc một vòng, đột nhiên anh nghĩ ra gì đó: “Không đúng…”

“Cái gì?”

“Hệ thống thoát nước ngầm đã được cải tạo vào năm 2000, vì vậy mười hai năm trước hẳn là không nên có một đường cống quá sâu. Hơn nữa, vào thời điểm đó thành phố đang đẩy nhanh quy hoạch, mỗi năm đều có những dự án mới. Cho dù đây là khu vực ngoại thành cũng không thể đảm bảo rằng vài tháng nữa có thể sẽ có một lượng lớn công nhân xây dựng vào ở.”

Thư Khắc sửng sốt: “Cho nên nói hung thủ căn bản không quan tâm thi thể có thể bị phát hiện sao?”

“Hoặc là nói hắn ta có thể đảm bảo rằng sẽ không ai tìm thấy được thi thể.” Giọng điệu Kỷ Y Bắc mạnh mẽ: “Chính là như thế! Sở dĩ hung thủ làm một phân thân của Hạ đội trong vụ hỏa hoạn là vì muốn mọi người tin rằng quả thực trận hỏa hoạn đó đã giết chết ông ấy, sẽ không còn ai tiếp tục truy tìm tung tích của ông ấy nữa. Điều này chứng tỏ hắn ta không thể không quan tâm có người phát hiện ra thi thể!”

“Nhưng điều này cũng không có lý. Lão đại, một bên đốt nhà một bên giết người, có phải là uổng công vô ích không?”

“Phó cục đã nói với tôi về trận hỏa hoạn, ông ấy nói rằng mục tiêu của trận hỏa hoạn đó là Hạ Nam Chi.”

Ngay lập tức ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Kỷ Y Bắc. Lông mày anh nhíu lại, trên người xen lẫn sự bình tĩnh và nóng nảy. Hiển nhiên là anh đang cực lực áp chế tính khí của mình.

Anh lúc đó vẫn cảm thấy kỳ quái. Tại sao một đứa trẻ mười tuổi như Hạ Nam Chi lại trở thành mục tiêu chính của kẻ sát nhân thay vì một đội trưởng đội cảnh sát hình sự?

“Nếu như vậy thì mọi thứ đều có lý rồi. Nếu lúc đó Hạ đội đã chết rồi thì sao?” Vì vậy mục tiêu của trận hỏa hoạn chính là để đối phó với Hạ Nam Chi, nhân tiện tạo ra hiện trường giả rằng Hạ Anh Lâm cũng đã chết trong trận hỏa hoạn đó.

Hắn tự tay giải quyết Hạ Anh Lam là vì đảm bảo rằng ông ấy nhất định sẽ chết. Đồng thời hung thủ cũng tự tin rằng khả năng chính mình có thể giết chết Hạ Anh Lâm cao hơn khả năng ông ấy sẽ chết trong trận hỏa hoạn.

Hạ Anh Lâm nhất định đã phát hiện ra manh mối then chốt gì đó nên mới dẫn đến họa sát thân, mà Hạ Nam Chi có lẽ cũng đã biết gì đó, điều mà ngay cả mẹ cô là Trương Hàm cũng không biết.

Nhưng mà vì sao đã làm đến mức đó rồi mà sau này hung thủ lại thu tay về?

“Mẫu đất lấy ở kia có phát hiện được gì không?”

“Không có. Đã nhiều năm như vậy rồi, manh mối cũng đã bị pha loãng đến mức không thể kiểm tra ra gì nữa rồi.”

Kỷ Y Bắc gật đầu rồi xua tay: “Tôi đi xem Hạ Nam Chi một lúc. Ngoài ra lật lại bản án 208, điều tra lại từ đầu!”

Lật lại bản án cũ là việc khó làm nhất. Nhưng dù sao Hạ Anh Lâm cũng là anh hùng trong tâm trí mọi người cho nên mọi người đều nhiệt huyết sôi trào vì anh hùng lật lại bản án.