“Lão đại, ở phía trước viện dưỡng lão đó chắc là nơi ở của Đinh Nhân Nghiêm.”

Kỷ Y Bắc và Thư Khắc đi trên con đường nhỏ ở bên hồ, nước hồ lặng yên không chảy, không thấy một gợn sóng, mặt nước trong vắt, phản chiếu bầu trời xanh thẳm.

Cuộc điều tra SAP cho thấy, trong nội bộ sở cảnh sát của Cảnh Thành năm đó quả thực chỉ có năm người cảnh sát của Hạ đội dẫn đầu là biết trong lúc hành động có sử dụng SAP.

Ngoại trừ Hạ Anh Lâm, Kỷ Triết còn có Phó cục ra thì hai người khác một người đã hy sinh mấy năm trước, còn người kia thì bị thương trong một vụ nổ, vẫn ở viện dưỡng lão này nghỉ ngơi.

Kỷ Y Bắc đi vào viện dưỡng lão, hỏi tiếp tân ở cửa: “Xin hỏi, Đinh Nhân Nghiêm ở phòng nào?”

“Chờ một chút, tôi kiểm tra một lát.” Nhân viên lễ tân nhập tên của Đinh Nhân Nghiêm vào máy tính rồi nói: “Ở phòng 504, thăm hỏi bệnh nhân mời đăng ký trước.”

Kỷ Y Bắc rồng bay phượng múa mà ký tên vào danh sách.

Vào buổi trưa, trong viện điều dưỡng vô cùng yên tĩnh, trừ một vài y tá đi bộ xung quanh hành lang ra thì ngay cả người nhà cũng rất ít.

Trong không khí thoang thoảng một mùi nước khử trùng nhàn nhạt.

Phòng 504 là phòng bệnh đơn, ngoài Đinh Nhân Nghiêm đang nằm trên giường ra còn có một người phụ nữ quay lưng về phía cửa, tuổi tác gần bằng Đinh Nhân Nghiêm, mặc một chiếc áo khoác mùa đông của cấp ba, mang theo hai cái bao tay màu vàng.

Chắc là vợ của Đinh Nhân Nghiêm, quần áo đó đoán chừng là của con bọn họ.

Kỷ Y Bắc ở bên ngoài quan sát một lúc rồi mới đẩy cửa đi vào.

“Xin hỏi là sĩ quan cảnh sát Đinh sao?”

Trong vụ nổ đó, Đinh Nhân Nghiêm bị thương đến nội tạng, ngay cả sinh hoạt cơ bản cũng rất khó tự mình xử lý, đột nhiên nghe được xưng hô “cảnh sát”, lập tức cố gắng dựa lưng lên.

“Mấy người là?”

Kỷ Y Bắc bước lên nói rõ mục đích đến hôm nay, lại giới thiệu ngắn gọn về bản thân: “Hiện tại tôi là đội trưởng đội hình cảnh, tên là Kỷ Y Bắc. Cậu ấy tên là Thư Khắc.”

Người phụ nữ đến cuối giường đem ván giường kéo lên, từ trong giỏ lấy một số hoa quả ra.

Đinh Nhân Nghiêm: “Cậu họ Kỷ? Vậy…”

Kỷ Y Bắc sáng tỏ: “Đúng vậy, Kỷ Triết chính là cha tôi.”

Vốn dĩ đôi mắt của Đinh Nhân Nghiêm không có tinh thần đột nhiên mở to mắt một chút: “Ồ, ôi, mau ngồi đi. Tôi với cha cậu từng là chiến hữu, là ông ấy bảo cậu đến tìm tôi sao?”

Trên gương mặt đầy nếp nhăn đó của ông tràn đầy khao khát và mong ngóng.

Thư Khắc nhớ khi bản thân mới vào cảnh đội, mỗi ngày đều mong chờ có thể có nhiệm vụ gì đó, đồng thời nhờ đó mà một trận thành danh.

“Không phải, là gần đây có một vụ án cũ cần điều tra lại cho nên đến tìm ông để hỏi thăm tình huống một chút.”

Đinh Nhân Nghiêm sửng sốt: “Vụ án cũ gì?”

“Là vụ phóng hỏa giết chết đội trưởng Hạ Anh Lâm năm đó. Trước mắt đã có một chút manh mối.”

Kỷ Y Bắc không nói ra chân tướng sự việc, bộ dạng giả vờ không để ý mà cẩn thận quan sát nét mặt của Đinh Nhân Nghiêm.

Nghe thấy tên Hạ Anh Lâm, máu trên mặt Đinh Nhân Nghiêm lập tức rút đi, nhợt nhạt đến mức có thể che giấu trong quần áo bệnh nhân, trong mắt toàn là đau khổ nóng rực và đau đớn.

“Manh mối gì!? Có người tình nghi rồi sao?” Cảm xúc của ông xúc động, nửa ngày mới nhận ra manh mối của vụ án làm sao có thể tùy tiện tiết lộ được: “Ồ, tôi quên mất cái này phải bảo mật. Cậu hỏi đi, có vấn đề gì?”

Kỷ Y Bắc bình tĩnh di chuyển tầm mắt.

Nếu như nói Đinh Nhân Nghiêm chính là hung thủ, thì phản ứng vừa rồi của ông có phần quá vụng về.

Thông thường, hung thủ lợi hại đều sẽ tránh hỏi ‘có người tình nghi sao?’ hay những loại câu hỏi như này. Ngược lại hắn sẽ đem sự chú ý của cảnh sát dẫn lên người mình.

Kỷ Y Bắc tạm dừng một lát, hỏi: “Trước vụ hỏa hoạn một đoạn thời gian, Hạ đội có hành động khác thường nào không?”

“Khác thường? Tôi không có ấn tượng gì lắm, chắc là không có… Lúc ấy chúng tôi đang điều tra vụ án buôn bán vũ khí, chính là một ngày trước vụ hỏa hoạn. Hạ đội bắt được một người quản lý trong xưởng chế tạo súng cho nên chúng tôi cho rằng đó là băng đảng buôn bán vũ khí đạn dược sợ chúng tôi tra ra ngọn nguồn, mới hại chết Hạ đội.”

Kỷ Y Bắc sửng sốt: “Ông cũng cho rằng là bị băng đảng buôn bán vũ khí đạn dược trả thù?”

Vẻ mặt Đinh Nhân Nghiêm không thay đổi: “Khả năng này là lớn nhất. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng là các băng đảng tội phạm khác trả thù. Khi đó… Ôi, danh tiếng của Hạ đội quá nổi tiếng. ”

Kỷ Y Bắc nhớ rõ Phó cục từng cảnh cáo anh rằng Hạ Anh Lâm rất có khả năng là bởi vì chuỗi URL* nước ngoài đó cho nên mới mất mạng. Hơn nữa, cơ bản khẳng định là vụ hỏa hoạn cũng với băng đảng buôn bán vũ khí đạn dược không có quan hệ.

*URL: đường link web.

Tại sao Đinh Nhân Nghiêm không nhắc đến đây, hay là Phó cục chưa từng nói cho người khác biết về chuyện URL đó?

“Cho nên vụ án buôn bán vũ khí đạn dược được phá sau khi Hạ đội qua đời? Nhưng tôi có điều tra hồ sơ và phát hiện người phụ trách định án là tên của Hạ đội.”

“Đúng, hai ngày sau vụ phóng hỏa, chúng tôi dựa vào người quản lý mà Hạ đội bắt được khi đó mới phá được vụ án này, cho nên người phụ trách vẫn là Hạ đội.”

“Người quản lý còn ở nhà giam không?”

“Chắc là đã ra ngoài rồi. Tôi nhớ rõ khi đó cậu ta chỉ bị phán quyết tám năm.”

Kỷ Y Bắc sợ hãi, kinh ngạc.

Trước đây sao anh lại không nghĩ đến.

Vụ phóng hỏa tuyệt đối không có khả năng liên quan đến thành viên của băng đảng buôn bán vũ khí đạn dược được.

Nếu như thật sự xem thường một kích như vậy, chỉ dựa vào một con cá lọt lưới liền có thể đem bọn họ đào lên, lại cần gì phải mạo hiểm như thế, có thể nói là tạo ra một phạm tội hoàn hảo như này.

Một đội kia chỉ là thuận tiện xây dựng ra một hiện tượng giả về số mệnh, sau lưng bọn họ cất giấu một bí mật còn lớn hơn nữa!

Mà việc mua bán vũ khí đạn dược cũng chỉ có thể là một hạt gạo nhỏ không đáng kể, dùng để ngăn lại bước chân muốn đào xuống sâu hơn của cảnh đội.

“Anh ta chết rồi sao?”

“Ai?”

“Người quản lý bị bắt.”

“Không rõ lắm.” Đinh Nhân Nghiêm sửng sốt: “Sao lại hỏi như vậy? ”

Kỷ Y Bắc và Thư Khắc nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

Thư Khắc đứng dậy khỏi ghế: “Tôi lập tức đi kiểm tra!”

—–

Công ty quản lý.

Hạ Nam Chi đang ngồi trên sô pha, bên cạnh là Thân Viễn, ngồi đối diện là đại diện chủ đầu tư đến thảo luận hợp đồng.

Cô căn bản chỉ ngồi ở đó không lên tiếng, bàn bạc chi tiết về hợp đồng đều giao cho Thân Viễn.

“Đúng rồi, thời gian quay phim đã được quyết định chưa?” Hạ Nam Chi đột nhiên mở miệng.

“Quyết định tạm thời ​​là tháng tám.”

Thân Viễn nghiêng đầu qua, đưa cho cô một ánh mắt “Làm sao vậy?”

Hạ Nam Chi lắc đầu.

Hợp đồng liền được ký kết như vậy.

Thân Viễn tiễn người đại diện, rồi lại một lần nữa trở lại phòng họp. Hạ Nam Chi đang dùng đốt ngón tay ấn huyệt thái dương tựa như rất đau đầu.

“Em không sao chứ, nhìn sắc mặt em không được tốt lắm.”

Hạ Nam Chi lắc đầu, đeo túi xách đứng lên: “Chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon thôi. Em đi về trước đây.”

Ra khỏi công ty, ánh nắng chói chang.

Hạ Nam Chi vừa bước ra khỏi cửa chính, sau lưng vang lên một tiếng: “Cô Hạ, chờ đã.”

Cô quay đầu lại, phía sau là người đại diện ban nãy.

“Em gái của ông chủ chúng tôi là fans hâm mộ của cô, vừa rồi đặc biệt nhờ tôi nhất định phải giữ cô lại. Cô ấy muốn gặp cô một lần.”

Hạ Nam Chi hơi nhíu mày, em gái của nhà đầu tư?

“Xin lỗi nhé, tôi còn có chút chuyện…”

Lời cô còn chưa dứt, đột nhiên ngoài cửa có một trận âm thanh ồn ào, một cô gái đột nhiên dang hai tay ra hét ‘Hạ bang chủ’ rồi nhào vào ngực cô.

Hạ Nam Chi: …

Hạ bang chủ là tên mà fans đặt cho cô.

Cô gái có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, giống hệt như Hạ Nam Chi, đuôi mắt nhẹ nhàng vểnh lên.

Cô nhanh chóng nhận ra người này chính là nhân vật chính mà Sầm Kính Lộ đưa ảnh lên trên mạng – Hoàng Nhã Hòa.

“Em siêu siêu thích chị!” Ánh mắt cô gái phát sáng, hưng phấn ngửa đầu nhìn cô, lại vén tay áo lên lộ ra cổ tay: “Ký tên cho em đi! ”

Khóe miệng Hạ Nam Chí giật giật, cảm thấy cô gái trước mắt này chính là một ‘người hâm mộ nhân dân tệ’ phiền phức, liền cầm lấy cây bút máy ký lên cổ tay cô gái.

Cô gái hết sức phấn khích nói: “Em muốn lấy cái này để đi xăm!”

Hạ Nam Chi: …

“Đúng rồi, Hạ bang chủ, chị có thể bí mật nói cho em biết bạn trai của chị là ai không!”

Hạ Nam Chi thản nhiên: “Không thể.”

“Ah! Em cực kỳ muốn biết!” Trái lại Hoàng Nhã Hòa một chút cũng không vì cự tuyệt mà chán nản, ngược lại càng thêm kích động: “Trên mạng đều loạn rồi, mọi người đều nói bạn trai của chị rất đẹp trai!”

Hạ Nam Chi sửng sốt một chút.

Theo thường lệ, cô và minh tinh lớn một chút cũng không có liên hệ, cho dù nổi bật lên hotsearch thì nhiều nhất một ngày cũng nên hạ nhiệt rồi.

Cô hỏi: “Đẹp trai?”

“Có ảnh đấy!  Tuy rằng chỉ là bóng lưng! Nhưng rất rõ ràng chính là một soái ca!”

Hoàng Nhã Hòa lấy ảnh lưu trong album điện thoại đưa cho Hạ Nam Chi xem.

Là một bức ảnh chụp ở cửa quán bar 198, góc chụp chính là trong bụi cây bên kia đường, có thể nhìn thấy sườn mặt của Hạ Nam Chi và bóng lưng của Kỷ Y Bắc.

Hạ Nam Chi nhận ra đây là phóng viên mà Thân Viễn đã thông báo về vụ lùm xùm giữa cô và Lục Tiềm hơn hai tháng trước.

Tiêu đề của tin tức lúc đó là ‘Tân diễn viên Hạ Nam Chi bị phanh phui chuyện tình cảm! Đêm khuya cùng một người đàn ông về nhà!’. Mà tiêu đề hiện tại là ‘Chuyện tình cảm của Hạ Nam Chi sớm đã có manh mối!’

Nhiệt độ này chỉ sợ ít nhất một nửa là do bản thân Kỷ Y Bắc mang đến, với nhiệt độ mà anh và Lục Tiềm cùng chơi trò chơi đó, tùy tiện lộ ra ảnh chụp chính diện đều sẽ dẫn đến sóng to gió lớn.

“Có ảnh chính diện không?” Hoàng Nhã Hòa hỏi.

Hạ Nam Chi liếc cô một cái: “Có, thế nhưng không thể cho. Tôi còn có việc đi trước đây.”

Không đợi Hoàng Nhã Hòa trả lời cô liền trực tiếp đi luôn, chỉ nghe thấy đằng sau lại là một chuỗi âm thanh ríu tít phiền não.

—–

Mà lúc này sở cảnh sát cũng tiến thêm một bước về manh mối.

Năm đó phạm nhân bị bắt vào tù và phán quyết hình phạt tám năm tên là Vương Phạm, 45 tuổi. Sau khi ra tù lại bởi vì trộm cắp mà bị bắt vào trại tạm giam hai lần, nguyên nhân trộm cắp là vì muốn trả nợ cờ bạc.

Một người vì trộm cắp mà ‘hai lần nhập cung’, thật sự không có khả năng biết được bí mật trọng yếu của tổ chức tội phạm quy mô lớn.

Ánh đèn trong sòng bạc mờ ảo, trong không khí đều phủ một tầng khói thuốc. Mùi thuốc lá dày đặc bên trong, nếu không phải người quen hút thuốc đi vào đoán chừng cũng không chịu nổi.

Trong điện thoại của Kỷ Y Bắc có một bức ảnh được chụp gần đây nhất của Vương Phạm khi vào trại tạm giam, có lẽ là lão hóa sớm nên đầu tóc đã sớm bạc, tóc gợn sóng xoăn nhỏ ngang vai mang theo hơi thở vô cùng lãng mạn và nghệ thuật.

Rất dễ nhận ra.

Vốn Kỷ Y Bắc tới sòng bạc tìm ông ấy cũng thật sự chỉ là thử vận khí, không nghĩ tới thật đúng là chặn được rồi.

Vương Phạm ngồi dưới ngọn đèn, gác một chân lên ghế, tay cầm điếu thuốc, từ xa liền có thể nghe được âm thanh ồn ào của ông ta.

“Này! Chờ đã, ta đi tiểu!” Vương Phạm đứng lên.

Kỷ Y Bắc theo sát phía sau.

Nhà vệ sinh trong sòng bạc rất thô sơ, không phân biệt nhà vệ sinh nam nữ.

Kỷ Y Bắc đứng ở trước bồn rửa tay, xuyên qua gương nhìn Vương Phạm đang kéo dây quần.

Giọng nói Kỷ Y Bắc ngả ngớn: “Huynh đệ, vận may hôm nay thế nào?”

Vương Phạm quay đầu lại nhìn anh một cái, nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng vàng: “Hôm nay vận khí thật sự không tệ, thắng mấy nghìn rồi đấy!”

“Thế hả, vậy hôm nay đánh cược đến đây thôi. Tôi có chút việc muốn tìm ông tán gẫu.” Kỷ Y Bắc nửa ngồi trên bồn rửa tay, móc chân đóng cửa nhà vệ sinh lại.

Vương Phạm giật mình, có chút chú ý mà hỏi: “Cho hỏi đại danh quý tính của huynh đệ?”

Kỷ Y Bắc rút ra một điểm thuốc lá, phủi ống quần: “Miễn quý danh đi, cảnh sát.”

Nào biết phản ứng của Vương Phạm nghe xong lời này còn kịch liệt hơn so với nghe thấy là chủ nợ, ngay lập tức ba bước nhảy lên ngưỡng cửa sổ liền muốn phá cửa sổ mà ra.

Bị Kỷ Y Bắc kéo về phía sau, nặng nề ngã xuống đất.

“Ôi chao…” Vương Phạm mơ hồ phát ra tiếng càu nhàu.

Kỷ Y Bắc vung cổ tay, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Không phải chứ, tôi nói này ông chạy cái gì mà chạy hả, đều đã ‘ba lần tiến cung’ rồi còn sợ cảnh sát như vậy? Lại phạm phải chuyện gì rồi?”

Trên mặt Vương Phạm lập tức xếp lên nụ cười khiến người ta chán ghét, lấy lòng nhìn Kỷ Y Bắc: “Không được sợ các ngươi sao? Ngài đến đây để tra khiêu dâm, cờ bạc, ma túy à? Tôi thật sự không đánh bạc.”

Kỷ Y Bắc gãi cánh mũi.

Hiện tại càng thêm xác định suy đoán ban đầu, đầu óc heo này của Vương Phạm thật đúng là không có khả năng biết bí mật vũ khí đạn dược gì.

Nếu mà ông ta biết, đoán chừng thủ lĩnh của kẻ buôn bán vũ khí đạn dược kia cũng là một tên não tàn.

Mười phút sau, Vương Phạm ngoan ngoãn ngồi vào trong xe Kỷ Y Bắc, lo lắng mà nhìn đông nhìn tây.

“Khẩn trương cái gì, tôi chỉ hỏi ông mấy câu hỏi thôi.”

Vương Phạm vẫn cẩn thận, đưa tay vuốt tóc, đem một nửa mái tóc dài màu xám  buộc vào sau đầu.

Kỷ Y Bắc thuận miệng hỏi: “45 tuổi ghi chép của ông là tuổi thật sao? Tóc bạc sớm vậy. ”

Nghe một câu hỏi của người đàn ông sắt thép như vậy, Vương Phạm phải mất rất nhiều sức mới chịu đựng được ánh mắt khinh thường đó, sau đó ông ta nhếch mép cười, lớn tiếng nói: “Sĩ quan cảnh sát, tóc này của tôi là nhuộm đấy, tóc xám*! Hê hê!”

*Nguyên văn: 奶奶灰 là một thuật ngữ mạng cho tông màu, đề cập đến tóc màu trắng xám như tóc của bà lão.

Kỷ Y Bắc: “…”

Cũng rất Tây đấy.